Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 87:




Đúng như Cát Vũ đã cảm thấy trước đây, từ khi đến căn phòng của Đàm gia thì hắn đã chú ý đến Hàn Vân đạo trưởng đang ngồi bên cạnh, lão ta đúng là một tu hành bất giả nhưng Cát Vũ lại luôn cảm nhận được trên người lão ta có một cỗ tà khí.
Bây giờ nhìn thấy cơn lốc màu đen quanh thân của Hàn Vân đạo trưởng, hắn càng chắc chắn hơn về chuyện này. Hàn Vân đạo trưởng không phải là một đệ tử đạo môn chính thống, mà là một người tu tà pháp.
Và những cơn lốc màu đen bao quanh lão ta chính xác là những oan hồn lệ quỷ mà lão ta đã luyện hoá được, số lượng nhiều khiến Cát Vũ cảm thấy hơi khó tin.
Chỉ trong vài giây, những cơn lốc màu đen kia đã hóa thành những bóng đen bay lơ lửng giữa không trung, bao vây Cát Vũ lại, ai nấy đều có gương mặt dữ tợn đến đáng sợ, lệ khí nặng đến nỗi không thể bao quát được, sát khí màu đen tràn ngập khắp chung quanh.
Đây hẳn là sát chiêu của Hàn Vân đạo trưởng. Nhìn thấy sắc mặt của Cát Vũ trở nên nghiêm túc, lão ta cười tự đắc, u ám nói: “Nhóc con, đã biết bần đạo lợi hại thế nào rồi chứ? Giờ cầu xin ta tha mạng, thì ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây.”
Cát Vũ bật cười lớn, liếc nhìn những oan hồn lệ quỷ đang vây quanh mình rồi khinh thường nói: “Hàn Vân đạo trưởng, vốn dĩ ta thấy ngươi và ta đều là đệ tử đạo môn nên mới chừa lại cho ngươi chút thể diện, chỉ dạy dỗ ngươi một ít rồi thôi. Giờ xem ra không hề đơn giản như vậy, không ngờ ngươi lại là một người tu tà pháp.”
“Từ xưa đến nay chính tà luôn xung khắc, tên yêu đạo như ngươi, đệ tử đạo môn nào cũng phải giết.”
“Thế nào là chính, thế nào là tà? Đây là do ai đặt ra vậy? Trong giới tu hành, đương nhiên ai có nắm đấm mạnh thì người đó chính là cường giả cuối cùng, ngươi cần gì quan tâm ta là chính hay tà, chỉ cần có thể giết người thì đều là có bản lĩnh cả. Chẳng phải Mao Sơn của các ngươi vẫn có Quỷ Môn Tông đó ư? Chẳng phải lão già Long Nghiêu, trưởng lão của Quỷ Môn Tông kia cũng luyện quỷ đó sao?” Ánh mắt của Hàn Vân đạo trưởng càng trở nên sắc bén.
“Quỷ Môn Tông luyện quỷ là độ quỷ, còn ngươi là giết người luyện quỷ, hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau, xem ra ngươi đúng là ngu mà còn già mồm, đừng trách sao ta không khách sáo.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.
“Được, bần đạo muốn xem ngươi không khách sáo với ta như thế nào.” Hàn Vân đạo trưởng cười khà khà nói.
Ngay khi Tụ Linh Tháp vừa được lấy ra, hào quang của đạo gia nhanh chóng tản ra xung quanh, kim quang phía trên thân tháp lấp lánh đến chói mắt.
Mấy oan hồn lệ quỷ đang bao vây xung quanh Cát Vũ liên tục sợ hãi bay ra ngoài.
Tụ Linh Tháp này chuyên dùng để đối phó với quỷ vật, một khi mấy quỷ vật có đạo hạnh thấp bị kim quang của Tụ Linh Tháp bao phủ, thì trong nháy mắt sẽ bị hút vào và bị phong ấn luôn trong đó.
Mặc dù Hàn Vân đạo trưởng đã luyện hóa những con quỷ vật này có đạo hạnh cực cao, nhưng bị kim quang của Tụ Linh Tháp bao phủ thì cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Có lẽ sẽ có cảm giác bị một loại lửa thiêu đốt, nên bọn họ mới vội vàng rút lui.
Hàn Vân đạo trưởng vừa nhìn thấy pháp khí của Cát Vũ thì hoảng sợ, tuy rằng lão ta vẫn chưa rõ pháp khí giống như bảo tháp này là cái gì, nhưng dựa vào hào quang rực rỡ mà nó bao phủ thì cũng đoán được nó không phải là vật phàm.
Ngay sau đó, Cát Vũ ném Tụ Linh Tháp xuống đất, Tụ Linh Tháp to lớn lên, trong nháy mắt đã cao bằng nửa thân người, kim quang càng thêm sáng chói, chiếu sáng cả căn phòng. Tiếp đó có thể nhìn thấy rõ bên trong Tụ Linh Tháp có từng luồng sát khí màu đen, quỷ khí u ám, yêu khí màu đỏ,…  liên tiếp bay từ trong tháp ra.
Hàn Vân đạo trưởng vừa thấy thì trợn tròn mắt.
Mẹ nó, thật là khiến người ta khiếp sợ.
Yêu ma quỷ quái trong tháp không ngừng bay ra ngoài, trong phút chốc, một đám lớn quỷ vật đã vây quanh Cát Vũ giống như ngôi sao vây quanh mặt trăng vậy. 
Lúc này Cát Vũ phất tay, lạnh lùng nói: “Được rồi, được rồi… Còn lại đừng ra ngoài nữa, trong căn phòng này không chứa đủ các ngươi đâu.”
“Vũ ca, cho bọn ta một cơ hội đi, bọn ta muốn ra ngoài hít thở không khí...”
“Vũ Ca… có thể đánh tiếng trước được không vậy? Trễ một bước rồi, lần sau nhớ để ta ra trước nhé…”
Những quỷ vật không có cơ hội ra ngoài không phục lắm, chúng bèn vội vàng cầu xin Cát Vũ.
Cát Vũ vẫn chắp tay sau lưng, chẳng thèm quan tâm đến chúng, ngược lại sắc mặt hơi miễn cưỡng.
Không biết có bao nhiêu quỷ vật lợi hại ở trong toà tháp này, tất cả đều bị hắn và sư phụ bắt được khi họ tu luyện ở trên núi trước đó, đều bị phong ấn trong Tụ Linh Tháp này.
Khi Cát Vũ cần chúng ra ngoài làm việc, thì chúng mới được ra ngoài hóng gió, đồng thời cũng giúp chúng tích luỹ công đức để sớm ngày được siêu sinh.
Chính vì lý do đó mà những con quỷ vật này mới tranh giành cơ hội lập công.
Lúc này, vốn dĩ sắc mặt của Hàn Vân đạo trưởng đã tối sầm, hiện tại càng thêm kinh khủng.
Là do đã bị quỷ vật trong Tụ Linh Tháp kia doạ cho sợ mất mật rồi.
Bản thân lão ta đã trải qua vài thập niên luyện hoá quỷ vật mà mới chỉ có bảy tám con, thế mà Cát Vũ lại thả ra mấy chục con, mà mỗi con đều có đạo hạnh cao hơn quỷ vật của lão ta nhiều.
Ôi… mẹ nó, làm sao còn chiến đấu được nữa đây?
Ngay cả một con quỷ vật tuỳ tiện chui ra từ trong bảo tháp thì lão ta cũng không thể giải quyết được.
Xem ra trong bảo tháp vẫn còn có nhiều quỷ vật chưa được thả ra.
Cả đời này của Hàn Vân đạo trưởng vẫn chưa từng thấy chuyện đáng sợ như vậy.
Nhìn mấy chục quỷ vật vây quanh Cát Vũ, Hàn Vân đạo trưởng nuốt một ngụm nước miếng, hai chân bắt đầu run lên, sự kiêu ngạo trước đó cũng bị quét sạch.
“Để xem quỷ vật của ai nhiều hơn? Ngươi chỉ có thể thả ra mấy con thôi, trong này của ta còn nhiều lắm…” Cát Vũ nói với lão ta.
Hàn Vân đạo trưởng hít sâu một hơi, hai chân run lẩy bẩy bước vài bước về phía Cát Vũ. Đột nhiên phịch một tiếng, lão ta đã quỳ xuống trước mặt Cát Vũ, thành khẩn nói: “Xin đạo hữu hãy tha cho ta một con đường sống, đã mạo phạm đạo hữu rồi, quả thật không còn lòng dạ nào nữa. Là do tên Đàm Xung kia xúi bậy…”
“Giờ đã biết sợ có phải đã muộn rồi không? Nếu không phải tu vi đạo gia ta cao hơn ngươi, thì có lẽ giờ này ta đã bị ngươi gi3t ch3t rồi nhỉ?” Cát Vũ cười giễu cợt.
“Không dám, không dám... xin đạo hữu tha mạng…” Nói xong, Hàn Vân dập đầu liên tục với Cát Vũ.
Vào lúc này, Đàm Xung và Ô Nha đứng bên cạnh đã hoàn toàn chết lặng.
Bởi vì kể cả những quỷ vật do Hàn Vân đạo trưởng thả ra, hay do Cát Vũ thả ra thì họ đều không thể nhìn thấy, vì họ không phải là người tu hành nên trời sinh không có mắt âm dương. Bởi vậy mà khi họ thấy Hàn Vân đạo trưởng dập đầu quỳ lạy với Cát Vũ thì thấy rất khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.