Cát Vũ đang ăn lấy ăn để xiên thịt, nghe thấy Lý Quý hỏi hắn học võ công gì thì ngẩng đầu lên liếc nhìn Lý Quý bằng ánh mắt đầy ẩn ý khiến hắn ta giật nảy mình.
Đương nhiên Lý Quý sẽ chột dạ rồi, bởi vì đám người Hổ ca là do hắn ta tìm, sở dĩ Lý Quý hỏi như vậy là muốn biết rõ lai lịch của Cát Vũ để sau này Hổ ca có hỏi thì hắn ta còn biết trả lời.
Thật ra trong lòng Cát Vũ biết rõ đây chính là cái bẫy do Lý Quý đặt ra hại mình.
Cát Vũ mỉm cười nhấp một ngụm bia và nói: “Đều không phải, thật ra ta là một đạo sĩ Mao Sơn.”
Thật ra Cát Vũ không hề nói dối, hắn chính là một Đạo sĩ Mao Sơn, đi theo sư phụ Tr4n Duyên Chân Nhân tu hành mười mấy năm, là Đạo sĩ Mao Sơn chính nhân bát kinh.
Nhưng những lời này vừa thốt ra, làm sao đám người Lý Quý có thể tin được, cũng không dám hỏi thêm câu nào, chỉ biết ngượng ngùng cười nhìn Cát Vũ.
Rốt cuộc thằng nhóc này là thần tiên gì vậy? Trông như một con dế nhũi quê mùa mà lại lợi hại như thế.
Hổ ca bị đánh, đám người Lý Quý cũng không thoát khỏi liên quan, làm gì còn tâm trạng để mà ăn uống gì nữa, trong lòng họ đều lo sợ bất an không thôi. Ngược lại Cát Vũ lại cầm đũa ăn ngấu ăn nghiến, hận không thể lấy tay bốc ăn.
Bàn bên kia của hoa hậu giảng đường Tô Mạn Thanh nhanh chóng khôi phục lại tinh thần sau cơn chấn động.
Phú nhị đại Tống Hồng Viễn bước nhanh đến bên cạnh Tô Mạn Thanh, ngượng ngùng nói: “Mạn Thanh, vừa rồi thành thật xin lỗi. Ta cũng không biết Hổ ca lại đột nhiên không nể mặt cha ta như vậy, cha ta vẫn là người rất có máu mặt ở đây mà. Hay là chúng ta đổi nơi khác ăn đi, trời vẫn chưa tối…”
Tô Mạn Thanh làm gì còn tâm trạng tổ chức sinh nhật chứ, hoàn toàn đã bị đám người Hổ ca phá hoại rồi. Lúc này ánh mắt nàng ta đang nhìn về phía Cát Vũ mặc đồng phục bảo vệ đang ăn ngấu ăn nghiến kia.
Nếu lúc nãy hắn không ngăn Hổ ca lại thì còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra. Trước kianàng ta đã nghe nói nhiều về Hổ ca, hắn ta là một tên du thủ du thực ở trường đại học Giang Thành, trong trường có vài sinh viên nữ đã bị hắn ta dùng nhiều cách làm nhục mà không ai dám lên tiếng.
Dù thế nào thì nàng ta cũng phải cảm ơn người bảo vệ đã dám đứng ra cứu mình.
Nghĩ đến đây, Tô Mạn Thanh mím đôi môi anh đào nhỏ nhắn, chậm rãi đi về phía Cát Vũ.
“Mạn Thanh... đừng đi, chúng ta đổi sang nơi khác đi…” Tống Hồng Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không, ta phải trở về ký túc xá, không tụ họp với các ngươi nữa.” Tô Mạn Thanh nói mà không nhìn lại.
Cùng lúc nàng ta đi về phía Cát Vũ, một số bạn học trong ký túc xá cũng đi theo sau Tô Mạn Thanh, những nữ sinh viên kia đều rất đẹp, dù sao cũng là những cô gái mười bảy mười tám tuổi, thanh xuân mơn mởn.
Nhưng so với Tô Mạn Thanh thì vẫn lu mờ, giống như lá xanh làm nền cho hoa vậy.
Đặc biệt là đôi chân dài miên man của Tô Mạn Thanh trong chiếc quần đùi, đôi chân trắng như tuyết, thanh mảnh lại dài, cực kỳ hút mắt.
Khi Tô Mạn Thanh dẫn mấy người bạn cùng lớp đi về phía Cát Vũ, đám người Lý Quý đều trợn mắt, hô hấp cũng trở nên nặng nhọc.
Rõ ràng, bữa tiệc đã không thành công cho lắm.
Bình thường khi đám bảo vệ này liếc trộm hoa hậu giảng đường Tô Mạn Thanh đã khiến tim đập bình bịch rồi.
Mà lúc này, Tô Mạn Thanh đã thực sự đi về phía họ, điều này khiến các nhân viên bảo vệ phấn khích vô cùng.
Cát Vũ thực sự rất đói, sau một ngày đi đường, hắn vẫn chưa ăn trưa và ăn tối, chỉ uống một tách trà trong cửa hàng bán đồ tang của nàng hồ ly kia mà thôi nên rất đói bụng. Khi Tô Mạn Thanh đi đến bên cạnh hắn thì tên nhóc này vẫn ăn ngấu ăn nghiến, nhưng mấy tên bảo vệ kia đã kích động không thôi.
“À, ta vừa nghe ngươi nói ngươi tên là Cát Vũ phải không?” Tô Mạn Thanh dè dặt hỏi.
Cát Vũ đang nhai một quả cật lớn trong miệng, quay lại nhìn Tô Mạn Thanh, trả lời không rõ ràng: “Ừ, là ta…”
“Vừa rồi… vừa rồi thật sự cảm tạ ngươi, hôm khác sẽ mời ngươi đi ăn cơm.” Tô Mạn Thanh chân thành nói.
“Không dám, không dám… Chờ khi nào rảnh hãy nói vậy. Nếu không có chuyện gì thì đừng ra ngoài lung tung, các ngươi là con gái ra ngoài cũng không an toàn, hiện giờ trời đã tối rồi, các ngươi mau về đi. Ta là đội trưởng đội bảo vệ mới nhậm chức của Đại học Giang Thành nên có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của các ngươi.” Cát Vũ nói với cái miệng dính đầy dầu mỡ, cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Các nhân viên bảo vệ lại sửng sốt, nhìn Cát Vũ như một con quái vật, tên nhóc này sao lại không biết điều gì hết vậy? Đây là hoa hậu giảng đường Tô Mạn Thanh mời hắn đi ăn cơm, vậy mà hắn còn nói khi nào rảnh hãy nói ư?
Phải biết rằng ở Đại học Giang Thành có vô số người muốn mời Tô Mạn Thanh đi ăn cơm mà Tô Mạn Thanh vẫn chưa đồng ý đấy.
Tên nhóc này không thể không biết điều như thế, đúng là không biết tốt xấu mà.
Tô Mạn Thanh cũng cảm thấy đội trưởng đội bảo vệ tên Cát Vũ này hơi kỳ quái, tính tình khác thường, nghe Cát Vũ nói vậy thì không còn cách nào khác, đành phải gật đầu nói: “Được rồi, bọn ta về đây, để lần sau sẽ bày tỏ lòng biết ơn với ngươi vậy.”
Cát Vũ vẫn đang ăn một cách điên cuồng, đối với Cát Vũ thì hiện tại no bụng là điều quan trọng nhất, hắn vẫy tay với đám người Tô Mạn Thanh.
Tống Hồng Viễn đứng cách đó không xa nhìn Tô Mạn Thanh đang nói chuyện với Cát Vũ, hắn ta đã nghe thấy hết những lời Tô Mạn Thanh nói, thân thể không khỏi run lên vì tức giận.
“Mẹ kiếp, đó là nhân viên bảo vệ mới tới phải không? Sao trước đó ta chưa từng gặp nhỉ?” Tống Hồng Viễn cắn răng nói.
“Chắc là mới tới, ta cũng chưa thấy bao giờ.” Một người bên cạnh Tống Hồng Viễn nói.
“Ta vất vả lắm mới mời được Tô Mạn Thanh đi ăn, thế mà tất cả đã bị tên bảo vệ này cướp hết, nhất định ta sẽ không tha cho hắn.”
Tống Hồng Viễn nói với vẻ oán hận, sau đó dẫn theo đám thuộc hạ bỏ đi.
Lúc này, đám người Hổ ca bị Cát Vũ đánh mới lần lượt bò dậy khỏi mặt đất, vừa đi vừa run sợ. Thực ra đòn đánh của Cát Vũ cũng không nặng lắm, chỉ là sức của một người tu luyện rất mạnh, mặc dù lực đánh rất nhẹ nhưng người bình thường khó mà chịu đựng được.
Hổ ca đứng dậy định dẫn theo đám thuộc hạ lẻn trốn đi, nhưng dường như Cát Vũ có mắt sau lưng, không thèm đếm xỉa nói: “Đã cho các ngươi đi rồi sao?”