Nhanh, thật sự là quá nhanh!
Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hổ ca đã bay ra ngoài.
Vừa rồi không ai thấy Cát Vũ ra tay như thế nào mà đã lập tức đã nghe thấy tiếng hét của Hổ ca.
Khi mọi người kịp phản ứng, thân thể của Hổ ca đã đập vỡ một cái bàn cách đó không xa, nước canh trên bàn đều bị vẩy ra khắp người khiến hắn ta thật thảm hại.
Hổ ca cũng không biết bị Cát Vũ đánh vào đâu, tóm lại là hắn ta đang nằm trên một đống hỗn độn, r3n rỉ thảm thiết, thậm chí còn không đứng dậy được.
Ở lối vào của tiệm thịt nướng đều rơi vào im lặng.
Những người bên phía Hổ ca và đám người Lý Quý đều há hốc miệng nhìn về phía Cát Vũ.
Cát Vũ vẫn chẳng hề hấn gì, vẫn đứng ở chỗ cũ, có người còn nhìn thấy Cát Vũ đang cầm một xiên thịt trong tay.
Sau khi đánh bay Hổ ca, Cát Vũ còn thong thả đưa xiên thịt lên miệng cắn một miếng.
Lý Quý càng thêm sợ hãi, thân thể to béo run rẩy, hắn ta hít một hơi, thầm nghĩ bây giờ phiền phức lớn rồi.
Hắn ta không bao giờ ngờ rằng một kẻ lừng lẫy như Hổ ca lại bị một tên nhà quê như Cát Vũ đánh bay chỉ trong một thoáng.
Đồng thời hắn ta cũng đổ mồ hôi lạnh vì Cát Vũ.
Cát Vũ đã đá Hổ ca bay đi chỉ trong một thoáng chốc chứng tỏ hắn có tài, có lẽ đã học luyện võ ở nông thôn vài năm, nếu không hiệu trưởng Vương cũng sẽ không sắp xếp hắn làm đội trưởng đội bảo vệ của đại học Giang Thành.
Có lẽ hiệu trưởng Vương đã nhận ra công phu của hắn.
Mặc dù Hổ ca đã bị đánh, nhưng hắn ta vẫn còn một đám đàn em, trong tay còn có vũ khí.
Tục ngữ có câu hai nắm đấm không bằng bốn tay, dù ngươi có giỏi đến đâu nhưng nhiều người cùng xông lên một lúc thì cho dù lần này Cát Vũ không bị đánh chết cũng tàn tật suốt đời.
Mà đám sinh viên cùng bàn với Tô Mạn Thanh đều há hốc miệng kinh hãi, nhìn Cát Vũ với vẻ không thể tin được.
Tên nhóc này cũng to gan quá, dám đánh cả Hổ ca của phố ăn vặt. Sinh viên của trường này có ai mà không biết đến Hổ ca chứ, nếu đắc tội với hắn ta thì chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Cách đây không lâu, có một sinh viên trường đại học Giang Thành va chạm với Hổ ca, bị đánh gãy một chân, cuối cùng chỉ bồi thường mấy vạn tệ là xong việc.
Tên bảo vệ này đánh Hổ ca thành ra như vậy, chắc chắn hắn ta sẽ không tha cho đâu.
Tô Mạn Thanh mở to đôi mắt nhìn kinh ngạc Cát Vũ, trong lòng nàng ta hơi hối hận, nếu biết trước như vậy thì nàng ta cứ uống với Hổ ca một hai ly là được, Hổ ca cũng không làm khó mình, hiện tại đã làm cho tình hình không thể cứu vãn được nữa.
Thuộc hạ của Hổ ca sau một thoáng sửng sốt đã lần lượt nhặt vũ khí lên, ai nấy đều đùng đùng tức giận, trong đó tên tóc vàng mắng: “Con mẹ nó, ngay cả Hổ ca mà cũng dám ra tay, các huynh đệ, đánh chết hắn cho ta.”
Nói xong thuộc hạ của Hổ ca đồng loạt nhặt chai bia lên, một số người rút dao găm lao thẳng vào Cát Vũ, mà hắn thì vẫn đang ăn xiên thịt nướng.
“Các vị đại ca, đừng đánh… Ta chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ, đừng đánh nhau ở chỗ ta.” Ông chủ nhà hàng thịt nướng tiến tới ngăn cản, nhưng lại bị một tên trọc đầu đẩy ra ngã lăn quay trên mặt đất.
Thuộc hạ của Hổ ca đã bị chọc tức đến điên rồi.
Ở phố ăn vặt gần trường học gần đại học Giang Thành, những người này đã quen hoành hành rồi, chỉ có bọn họ đánh người khác, chưa bao giờ chịu thua thiệt.
Hơn nữa, lão đại của bọn họ đã bị đánh, làm sao họ có thể nuốt trôi cục tức này.
Giữa những tiếng thét kinh hoàng của đám đông, đám người của Hổ ca đã lao tới.
Ngay khi những người xung quanh nghĩ rằng chắc chắn Cát Vũ sẽ bị họ đánh đến mức đầu rơi máu chảy và không thể chăm sóc cho bản thân thì một điều khiến mọi người choáng váng hơn nữa lại xảy ra.
Vẫn giống như lần trước, trước khi những vũ khí giết người trong tay đó đánh trúng người Cát Vũ thì họ đã nghe thấy những tiếng bốp, bịch vang lên. Ngay sau đó có những tiếng kêu la thảm thiết, đám thuộc hạ của Hổ ca đã bị đánh bay ra bốn phía, đập vỡ tất cả các bàn ăn khiến nước canh văng tung toé.
Ước tính trong khoảng mười giây, bảy tám người đều nằm trên mặt đất, la hét thảm thiết, khóc lóc gọi cha mẹ.
Khi nhìn lại Cát Vũ, hắn vẫn chẳng hề hấn gì, trên mặt nở nụ cười vô hại, đi về phía đám người Lý Quý.
Lý Quý và đám bảo vệ kia đều há hốc miệng, há to đến nỗi có thể nhét được một quả trứng gà vào. Tất cả đều trợn tròn mắt.
Năm lên ba tuổi, Cát Vũ theo sư phụ Tr4n Duyên Chân Nhân tu hành, không chỉ tu hành đạo pháp mà những kiến thức cơ bản giúp thân thể khoẻ mạnh cũng không thể bỏ qua, đối với võ học của các môn phái cũng có trình độ rất thâm sâu. Đừng nói là mấy tên côn đồ, ngay cả cao thủ cấp bậc tông sư mà Cát Vũ cũng chẳng coi ra gì.
Người tu hành rất khác so với người tập võ, người tập võ rèn luyện gân cốt bên ngoài và bên trong luyện khí, phải trải qua nhiều năm tích lũy mới có được vóc dáng cường tráng khác hẳn người thường.
Còn người tu hành thì học thuật pháp, tinh thông thiên địa ngũ hành, nhờ vào kỳ môn độn giáp thuật, đan điền khí hải ẩn chứa linh lực, trong khoảnh khắc nhập vào xuất ra đã có thể lấy mạng người khác.
Cát Vũ đi tới trước mặt đám người Lý Quý, mỉm cười và nhiệt tình nói: “Các vị, đứng ngây ra đó làm gì, mau ngồi xuống ăn cơm đi…”
Lý Quý sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng, bắp chân mềm nhũn ra, hắn ta tự hỏi sao tên nhóc này lại mạnh đến vậy. Vốn đang muốn để đám người Hổ ca giáo huấn hắn một trận, nào ngờ hắn lại đánh cho đám người Hổ ca kia không còn manh giáp. Một vạn hắn ta đưa cho Hổ ca coi như toi rồi, nói không chừng Hổ ca còn đòi hắn ta tiền thuốc men này nọ nữa, vậy chẳng phải sẽ càng phiền phức hơn ư?
Nghĩ đến đây, Lý Quý chỉ muốn chết mà thôi.
Những nhân viên bảo vệ còn lại cũng run lập cập, đứng đó cười gượng, vẫn chưa phục hồi tinh thần sau nỗi khiếp sợ vừa rồi.
“Đội… đội trưởng Cát... sao ngươi dám đánh đám Hổ ca thế? Đây chính là tự chuốc lấy phiền phức mà, đám người Hổ ca là kẻ du thủ du thực, ngươi đắc tội hắn thì sau này sẽ gặp phiền phức đấy…” Tên bảo vệ Chung Cẩm Lương có ý tốt nhắc nhở.
“Không sao, ta tự có cách của riêng mình. Chúng ta ăn cơm trước đi, đừng để những người này quấy rầy tâm trạng của chúng ta.” Cát Vũ tiếp tục tươi cười nói với mọi người.
“Cát… đội trưởng Cát, ngài có lai lịch thế nào vậy? Tại sao công phu lại lợi hại thế? Đông người như thế mà chỉ trong chớp mắt đã đánh họ ngã lăn quay, ngài làm thế nào vậy? Chẳng lẽ đã luyện qua takewondo hay tán thủ gì đó à?” Lý Quý định thần lại, vội dò hỏi.