Bình thường Ô Nha không dám vươn tay kéo Cát Vũ, mà nhìn thấy Cát Vũ như chuột thấy mèo, cực kỳ ngoan ngoãn, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Bởi vì Ô Nha đã nhiều lần chứng kiến Cát Vũ ra tay đánh người, nên rất kiêng kỵ thực lực của hắn, cộng thêm mối quan hệ giữa Cát Vũ và Đàm gia khiến hắn ta vừa kính trọng vừa nể phục.
Nếu không phải lần này Đàm gia gặp phải rắc rối lớn thì Ô Nha cũng không sốt sắng như vậy.
Ô Nha kéo Cát Vũ đến trước cổng trường Đại học Giang Thành, vội vàng mở cửa xe ra, giục Cát Vũ ngồi lên, gấp đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Thấy Ô Nha sốt sắng như thế, Cát Vũ cũng không so đo với hắn ta, mà ngồi xuống ghế ngay.
Vừa ngồi lên xe, Ô Nha đã đạp ga, chiếc xe gầm rú lao ra đường lớn.
Cát Vũ nhìn thấy hai tay cầm vô lăng của Ô Nha đang run rẩy, sắc mặt vô cùng căng thẳng, mặc dù điều hòa trong xe mở vừa đủ, nhưng trên trán Ô Nha lại lấm tấm mồ hôi. Xe chạy rất nhanh, vượt mấy trụ đèn đỏ liên tiếp.
Dưới ảnh hưởng từ tâm trạng bình tĩnh của Cát Vũ, vẻ mặt của Ô Nha đã trở nên điềm tĩnh hơn, lúc này mới đáp: "Đàm gia bị người khác hãm hại rồi, chắc chắn Đàm gia đã bị tên khốn Tạ Dược Chí kia hãm hại, từ khi Thần gia tỉnh Nam Giang chết, thế lực ngầm trong toàn tỉnh Nam Giang liền trở nên hỗn loạn. Trước đây có Thần gia khống chế đại cục, các thế lực đều không dám lộn xộn, Đàm gia lại có quan hệ khá tốt với Thần gia, nhưng Thần gia vừa qua đời, Tạ Dược Chí ở thành phố Bành Thành kế bên đã rục rịch ngóc đầu dậy, định thò tay đến thành phố Giang Thành, nhưng Đàm gia đâu chịu, thế là hai người luôn đấu đá lẫn nhau, không ngờ tên Tạ Dược Chí kia lại âm thầm xuống tay với Đàm gia."
Cát Vũ ngồi trong xe ngẫm nghĩ một lúc, làm rõ những lời mà Ô Nha nói.
Trước đây, Thần gia là người đứng đầu thế lực ngầm ở toàn tỉnh Nam Giang, nắm trong tay ngành công nghiệp giải trí và phân chia sản nghiệp bất hợp pháp ở tỉnh Nam Giang. Lúc Thần gia còn sống, các ông trùm nhỏ đều làm việc một cách tuần tự, mỗi người kiếm tiền trong chính khu vực của mình.
Nhưng Thần gia vừa chết, các thế lực bỗng chia rẽ, không ai bận tâm đến đại cục, hơn nữa còn ngày càng nghiêm trọng, mâu thuẫn phân chia liên tục trở nên trầm trọng, thậm chí còn ra tay đánh nhau.
Lòng tham không đáy, nhiều người không hài lòng về việc phân chia thế lực của mình, nên muốn kiếm nhiều tiền hơn.
Chắc chắn Tạ Dược Chí thò tay tới bên Đàm gia cũng vì lý do này.
Ông ta không dám làm công khai, nhưng sau lưng lại dùng mấy ám chiêu đối phó với Đàm gia, chỉ cần Đàm gia chết, ông ta có thể ngang nhiên mở rộng lãnh thổ của mình.
Điều này khiến Cát Vũ nhớ lại những lời mà Đàm gia đã nói với mình ở ngôi nhà cũ nhà họ Trần vào ngày hôm đó, ông ta hỏi hắn rằng nếu có người muốn giết ông ta, liệu Cát Vũ có giúp ông ta, có coi ông ta là bạn hay không.
Lúc đó Cát Vũ đã đồng ý.
Nói thế nào thì Đàm gia cũng không tính là làm nhiều điều ác, về cơ bản là làm ăn chân chính, chẳng qua hơi sống phóng túng. Nếu không có ai đắc tội chết với Đàm gia, thì Đàm gia cũng sẽ không lạnh lùng hạ sát thủ.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Đàm gia, Cát Vũ cảm thấy con người Đàm gia cũng được, ít nhất là trọng nghĩa khí, chưa bao giờ đối xử tệ bạc với hắn.
Cát Vũ vốn không muốn nhúng tay vào mấy chuyện thị phi của bọn họ, nhưng dù gì hắn cũng có chút giao tình với Đàm gia, nên chuyện này hắn nhất định phải giúp.
Chính hắn đã gây ra cái chết của Thần gia, nếu hắn không làm thế thì Đàm gia sẽ không rơi vào kết cục này.
Ô Nha lái xe thấy Cát Vũ ngồi im ở đó thì nói tiếp: "Vũ gia, chuyện của Đàm gia chỉ có thể làm phiền ngài rồi. Ta biết ngài rất có bản lĩnh, chỉ có ngài mới có thể cứu sống Đàm gia."
“Ngươi đừng lo, trước đó ta đã đồng ý với ông ta rồi, nên sẽ không nuốt lời.” Cát Vũ trầm giọng nói.
"Cảm ơn! Vũ gia, chỉ cần ngài có thể cứu sống Đàm gia, cho dù phải lấy mạng của ta để đổi cũng được." Ô Nha kích động nói.
Câu này khơi dậy trí tò mò của Cát Vũ, hắn nhìn Ô Nha bằng ánh mắt sâu xa hỏi: "Rốt cuộc Đàm gia đã giúp đỡ ngươi chuyện gì, liệu có đáng để ngươi phải bán mạng cho ông ta hay không? Với bản lĩnh của ngươi, tùy ý tìm một nhà nào đó cũng được mà."
Ô Nha quay đầu nhìn Cát Vũ, chỉ nói một câu: "Đàm gia từng cứu mạng ta lúc ta khó khăn nhất, nên cả đời này ta phải đi theo Đàm gia."
Cát Vũ lặng lẽ gật đầu, không ngờ Ô Nha lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Xe phóng nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã dừng lại ở cổng bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố Giang Thành. Ô Nha bước xuống xe, vội vàng kéo Cát Vũ đi vào bệnh viện.
Đàm gia đang ở trong phòng bệnh đơn riêng tư, lúc Ô Nha dẫn Cát Vũ đi vào thì nhìn thấy mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng vây quanh Đàm gia, đang bận rộn chuyện gì đó.
Đàm gia đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh treo một túi máu để truyền máu cho ông ta.
Bên cạnh Đàm gia còn có một thùng rác, trong thùng rác có rất nhiều máu.
Một bác sĩ ở trong đó cầm một chiếc nhíp, gắp một chiếc đinh sắt ở ngực của Đàm gia ra, lúc gắp ra, còn gắp luôn một phần thịt, máu me be bét, cực kỳ đáng sợ.
Bàn tay đang cầm nhíp của bác sĩ khẽ run lên, miệng lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ... Ta đã hành nghề y hơn nửa đời người, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể người mọc ra đinh. Chuyện này thật sự rất hiếm thấy."
Ô Nha trừng mắt, hắn ta vốn có thân hình vạm vỡ, khiến cô gái nhất thời sợ đến mức rụt cổ lại, lùi sang một bên.
“Các ngươi mau ra ngoài hết đi, ta đã mời người giỏi hơn tới khám bệnh cho Đàm gia rồi, đúng là không thể trông cậy vào mấy tên lang băm các ngươi mà.” Ô Nha tức giận nói.
"Ngươi đã tìm ai? Người đó có biết cách chữa căn bệnh này không?" Một bác sĩ lớn tuổi hỏi.
“Là người đang đứng bên cạnh ta, các ngươi mau đi ra ngoài đi.” Ô Nha nói tiếp.
“Là hắn ư?” Bác sĩ thấy Cát Vũ mặc đồ bảo vệ thì bày ra vẻ mặt không dám tin.
“Các ngươi mau ra ngoài đi, ta nói lần cuối cùng.” Ô Nha giận dữ.
"Khám bệnh cho người khác không phải là trò đùa. Nếu ngươi đã mời người khác tới chữa, lỡ gây chết người thì bệnh viện của bọn ta sẽ không chịu trách nhiệm." Một bác sĩ mạnh dạn nói.
“Ta không cần các ngươi phải chịu trách nhiệm, các ngươi mau ra ngoài đi.” Cát Vũ tiến lên vài bước, liếc nhìn Đàm gia đang nằm ở đó, khẽ cau mày.