Cát Vũ vội đỡ Trần lão tiên sinh đứng dậy, khách sáo nói: "Trần lão tiên sinh không cần phải khách sáo như thế. Lúc ở Hán Trung, ta cũng nhờ sự giúp đỡ của Trần lão tiên sinh, coi như chúng ta hòa nhau đi."
Nhưng Trần Nhạc Thanh lại lắc đầu, cực kỳ trịnh trọng nói: "Cát đại sư, chuyện này hoàn toàn không cùng một khái niệm, chuyện ta giúp đỡ Cát đại sư chỉ dễ như ăn cháo mà thôi, còn chuyện mà Cát đại sư đã làm cho nhà họ Trần lại tương đương với chuyện tái sinh. Lão phu sẽ khắc ghi ân tình mà Cát đại sư đối với nhà họ Trần. Sau này chuyện của Cát đại sư cũng sẽ là chuyện của nhà họ Trần, chỉ cần Cát đại sư căn dặn một tiếng, trên dưới nhà họ Trần bọn ta sẽ dốc toàn lực để ứng phó, tuyệt đối không trì hoãn."
"Trần lão tiên sinh nghiêm trọng hóa vấn đề rồi. Nếu chuyện này đã kết thúc, coi như ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Cũng không còn sớm nữa, mọi người mau về nghỉ ngơi đi." Cát Vũ khuyên nhủ.
“Vũ ca, để ta đưa ngươi về nhé?” Trần Trạch San vội nói.
"Không cần đâu, ta còn có việc phải làm, có lẽ đến tối mới quay về, cô cứ chăm sóc tốt cho Trần lão tiên sinh đi, hôm khác ta sẽ đến nhà họ Trần để thăm hỏi." Cát Vũ cười nói.
Ánh mắt Trần Trạch San thoáng qua tia cô đơn, Cát Vũ không cho cô chở hắn về, kể từ sự cố ở công trường, đã lâu lắm rồi cô không ở một mình với Cát Vũ. Nhưng Trần Trạch San lại không hề biết rằng, hôm đó sau khi trở về, Cát Vũ suýt bị Giáng Đầu Sư ở Thái Lan kia gi3t ch3t.
Nhất là gần đây, Cát Vũ đi tới Hán Trung, đã lâu lắm rồi Trần Trạch San không gặp Cát Vũ, trong lòng thật sự rất nhớ hắn.
Nếu Cát Vũ đã nói như vậy, Trần Trạch San cũng không tiện nói gì thêm, mà chỉ gật đầu nói: "Vũ ca, khi nào ngươi rảnh thì nhớ tới nhà bọn ta làm khách nhé."
Cát Vũ gật đầu, vẫy tay với cô, bây giờ Trần Trạch San mới dìu Trần Nhạc Thanh rời khỏi căn viện này.
Đám người Đàm gia, Ô Nha cũng đi ra ngoài, đưa mắt nhìn xe của Trần Nhạc Thanh rời đi.
Sở dĩ Cát Vũ không cho Trần Trạch San chở hắn về, chủ yếu là vì hắn nhìn thấy ánh mắt của Đàm gia lóe lên tia sáng, lúc nhìn mình cứ muốn nói lại thôi, có lẽ là có chuyện muốn nói.
Đợi xe của Trần Nhạc Thanh đã đi xa, Cát Vũ mới nhìn Đàm gia, trầm giọng nói: "Ngươi có chuyện gì thì cứ việc nói ra đi."
Đàm gia vội gật đầu, kích động nói: "Vũ gia, gần đây ta gặp phải rắc rối lớn, Vũ gia nhất định phải giúp ta. Bằng không, ta sẽ không sống nổi."
Sắc mặt của Đàm gia trở nên nghiêm nghị, nói tiếp: "Vũ gia, chúng ta đã quen biết nhau rất lâu rồi, ta luôn có một câu hỏi muốn hỏi ngài, đó chính là ngài có coi Đàm gia ta là bạn hay không?"
Cát Vũ sửng sốt, không ngờ Đàm gia lại đột ngột hỏi một câu như vậy nên đáp: “Nhảm nhí, nếu ta không coi ngươi là bạn, thì ngươi đã không thể đứng đây nói chuyện với ta rồi."
“Vũ gia, nếu có người muốn giết ta, ngài có giúp ta không?” Đàm gia lại hỏi.
"Vậy còn phải xem ngươi có đáng chết hay không. Nếu ngươi làm quá nhiều điều ác, nói không chừng ta sẽ tự tay gi3t ch3t ngươi." Cát Vũ hờ hững đáp.
“Không có, ta không có làm điều ác. Mà có người đang muốn giết ta, Vũ gia có giúp ta không?” Đàm Xung cực kỳ trịnh trọng nói.
"Ngươi vòng vo một hồi như vậy, đều là nói những lời nhảm nhí. Nếu ngươi có chuyện thì cứ đến tìm ta. Bây giờ ta đang rất bận, ta đi trước đây." Dứt lời, Cát Vũ liền xoay người, đi sâu vào con hẻm.
Để lại đám người Đàm gia ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Cát Vũ biến mất trong con hẻm.
"Đàm gia, ta cảm thấy chắc chắn Vũ gia sẽ giúp chúng ta."
Ô Nha đứng ở bên cạnh quả quyết nói.
Đàm Xung lắc đầu bất đắc dĩ, thở dài nói: "Chúng ta đi thôi."
Cát Vũ mới bước ra khỏi con hẻm chưa được bao lâu, đã nhìn thấy một luồng sát khí màu đỏ bỗng bay tới, đáp thẳng xuống trước mặt Cát Vũ, ngưng tụ thành hình người, chính là nữ quỷ Phượng Di. Vừa nhìn thấy Cát Vũ, nó đã quỳ thẳng xuống trước mặt hắn, đôi mắt đỏ hoe nói: "Ân công, sau này ta sẽ là nô bộc của ngươi, ngươi đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời ta, tìm được tung tích của con trai ta, hơn nữa còn tìm thấy cháu của ta. Sau này ta sẽ nghe theo mọi sắp xếp của ân công, ngươi bảo ta đi giết ai thì ta sẽ giết kẻ đó, cho dù khiến ta hồn bay phách tán, ta cũng không hối tiếc."
Cát Vũ lắc đầu nói: "Chấp niệm của ngươi quá lớn, ta vốn tưởng rằng giúp ngươi tìm được tung tích của con trai, thì oán niệm trong lòng ngươi sẽ được hóa giải, nhưng trong lòng ngươi vẫn mang theo sát khí nồng nặc như vậy. Đây là chuyện không nên. Sau này ngươi nên làm việc cho chính mình, để bù đắp ác quả mà ngươi đã gây ra lúc trước, chứ không phải làm việc cho ta."
"Ân công nói cái gì thì chính là cái đó. Ngươi muốn ta làm gì thì ta sẽ làm thế đó, còn mấy đạo lý to tát khác thì ta không hiểu." Phượng Di quỳ dưới đất, bướng bỉnh nói.
“Ngươi vào trong Tụ Linh tháp đi.” Cát Vũ lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Lần này, Phượng Di rất nghe lời, dứt khoát hóa thành một luồng sát khí màu đỏ chui vào trong Tụ Linh tháp.
Trời đã tối rồi, Cát Vũ rời khỏi nơi này, bắt taxi quay về trường Đại học Giang Thành.
Bây giờ đã muộn, Tô Mạn Thanh lại dễ tỉnh ngủ, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể đánh thức cô, Cát Vũ không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi, đành phải quay về ký túc xá của bảo vệ ngủ tạm một đêm.
Giải quyết xong chuyện của Phượng Di, coi như Cát Vũ đã hoàn thành chuyện quan trọng đè nặng ở trong lòng. Cuối cùng bây giờ cũng đã ổn thỏa, coi như hắn đã mua chuộc trái tim của Phượng Di.
Sớm muộn gì Phượng Di cũng sẽ khôi phục đạo hạnh của mình, đến lúc đó chắc chắn nó sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho hắn.
Sau khi quay về trường Đại học Giang Thành, Cát Vũ lại tiếp tục cuộc sống nhàn hạ được mấy ngày, mỗi ngày vừa tranh thủ thời gian đến tòa nhà Dương Lâu để tiêu trừ âm sát chi khí, vừa kiên nhẫn chờ đợi Dương Phàm. Lần trước cô bị thương hơi nặng, ít nhất cũng phải mất một tuần mới có thể tới tìm mình, để cùng tới Vạn La Tông thăm dò tung tích của Luyện Quỷ Đường.
Nhưng Cát Vũ chưa rảnh rỗi được hai ngày thì bên Đàm gia lại xảy ra rắc rối lớn.
Chiều nay, Cát Vũ đang ngủ gục trong phòng bảo vệ thì một chiếc xe đột nhiên thắng gấp, dừng trước cổng trường Đại học Giang Thành. Thậm chí còn chưa kịp tắt máy thì một người đàn ông cao lớn đã bước xuống xe, đi thẳng về phía phòng bảo vệ, thô lỗ đá bay cửa phòng.
Cát Vũ đang ngủ say nhất thời bị đánh thức.
“Cát đại sư, mau cứu mạng, Đàm gia sắp không ổn rồi!” Ô Nha vội lao tới, túm lấy cánh tay của Cát Vũ, kéo hắn ra khỏi ghế, dáng vẻ lo lắng không yên.
“Chuyện gì thế?” Cát Vũ cau mày hỏi.
"Đàm gia không xong rồi! Trong người bỗng mọc ra đinh sắt, còn liên tục nôn ra máu, sắp không ổn rồi. Vũ gia, ngài mau đi theo ta." Ô Nha cực kỳ sốt sắng, kéo Cát Vũ ra khỏi phòng bảo vệ, xem ra hắn ta thật sự lo lắng.