Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 333:




Ngay khi kiếm vừa xuất hiện đã bộc lộ được vẻ khác thường, một luồng khí tức dày đặc và đáng sợ từ thanh bảo kiếm tràn ra, bao phủ cả một lớp băng giá, sát khí trập trùng, khỏi phải nói, đây chính là một loại pháp khí khó lường.
Chung Cẩm Lượng đang đứng bên cạnh Cát Vũ, khi chiếc quạt đột nhiên biến thành một thanh kiếm, tỏa ra một luồng khí đáng sợ, Chung Cẩm Lượng sợ hãi hét lên và ngồi phịch xuống đất.
“Trời má… Vũ ca, ngươi có phép thần thông ư? Đừng làm ta sợ chứ.” Chung Cẩm Lượng run giọng nói.
“Kiếm tốt, đúng thật là một pháp khí quý hiếm.” Cát Vũ cầm nó trong tay và cẩn thận đánh giá. Dưới sự thúc giục linh lực, các phù văn thần bí tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đồng thời Cát Vũ cũng cảm nhận được một loại khí tức khác từ thanh kiếm này, có cảm giác hơi bài xích Mao Sơn thuật pháp trên người hắn, hiển nhiên là không muốn Cát Vũ cầm nó.
Chung Cẩm Lượng thấy Cát Vũ nhìn thanh kiếm, hai mắt sáng lên rực rỡ, hắn ta đứng qua bên cạnh nói: “Vũ ca, chuyện gì vậy, sao cây quạt lại biến thành một thanh kiếm thế?”
Cát Vũ vất vả lắm mới ức chế được tâm tình kích động của mình, quay đầu nhìn Chung Cẩm Lượng, trầm giọng nói: “Đạo gia có một loại thủ đoạn tên là tàng khí, chính là thông qua một loại phương thức mà che giấu nguyên bản mạnh mẽ của pháp khí, loại thủ đoạn này vô cùng cao minh, giống như Mao Sơn thất tinh kiếm trên người ta, có thể thu nhỏ lại, không để lộ sức mạnh của nó. Mặc dù ta không biết thanh kiếm này là kiếm gì nhưng tuyệt đối là một loại pháp khí tuyệt vời.”
“Pháp khí ư? Nó dùng để làm gì?” Chung Cẩm Lượng không biết gì về chuyện tu hành, khi nghe Cát Vũ giải thích thì giống như vịt nghe sấm vậy.
Lúc này, thanh kiếm trong tay Cát Vũ kêu vù vù, hắn có thể cảm nhận được sự bài xích của pháp khí, rõ ràng là nó nhận chủ nhân, nhưng Cát Vũ không phải là chủ nhân của nó. Nếu không phải tu vi của Cát Vũ mạnh mẽ thì giờ phút này sẽ không nắm nổi thanh bảo kiếm.
Hắn quay đầu nhìn Chung Cẩm Lượng, sau đó đưa thanh kiếm cho hắn ta nói: “Ngươi cầm xem.”
Chung Cẩm Lượng thấp thỏm nói: “Vũ ca, ngươi đưa cho ta làm gì? Thứ đồ này nhìn đáng sợ quá, hay là ngươi cầm đi, ta không cần….”
“Kêu ngươi cầm thì cứ cầm đi.” Cát Vũ sốt ruột nói.
Chung Cẩm Lượng không còn cách nào khác nên đã lấy hết can đảm, đưa tay ra cầm lấy thanh kiếm từ tay Cát Vũ.
Nói cũng lạ, khi thanh kiếm vừa vào tay Chung Cẩm Lượng, nó ngừng kêu vang ngay lập tức, những phù văn trên đó cũng không ngừng lưu chuyển, vẫn sáng rực rỡ.
Nhìn thấy cảnh này, Cát Vũ không khỏi tò mò, Chung Cẩm Lượng không hề có tu vi, mà thanh kiếm này dựa vào linh lực thúc đẩy mới biến hoá được, đáng lẽ vừa rồi đến tay hắn ta thì phải biến thành cây quạt mới đúng chứ, tại sao vẫn còn là thanh kiếm?
Sau khi sửng sốt một lát, Cát Vũ nghiêm nghị nói: “Lượng Tử, ngươi cầm thanh kiếm này, có cảm nhận được khí tức nào không?”
Chung Cẩm Lượng gật đầu và nói: “Ừ, hơi nặng.”
“Ta không hỏi cái đó, ta hỏi chính là ngươi có cảm giác bị bài xích không?” Cát Vũ liếc mắt.
“Cảm giác bài xích ư? Là cái gì vậy?” Chung Cẩm Lượng vẫn lờ mờ.
“Chính là cảm giác không muốn ngươi cầm thanh kiếm này, cũng không muốn bị ngươi khống chế.” Cát Vũ kiên nhẫn giải thích.
“Cái này… Không có, ta chỉ cảm thấy hơi nặng thôi… Vũ ca, ngươi định làm trò quỷ gì thế, có thể để ta chuẩn bị tâm lý được không?” Chung Cẩm Lượng bất lực nói.
Cát Vũ vui mừng khôn xiết, xem ra đúng là thanh kiếm này nhận ra chủ nhân, hắn cảm thấy thanh kiếm bài xích hắn, nhưng lại không bài xích Chung Cẩm Lượng, có thể nói, thanh kiếm này đã xác định Chung Cẩm Lượng là chủ nhân của nó, trong chuyện này có ẩn ý sâu xa gì đây?
Ngay sau đó, Cát Vũ lấy thanh kiếm từ tay Chung Cẩm Lượng, kết pháp quyết, vừa nhoáng một cái, thanh kiếm lại biến thành một chiếc quạt xếp, hắn đặt lại vào tay Chung Cẩm Lượng, nói hắn ta cầm trước đi.
Sau khi giao thanh kiếm vào tay Chung Cẩm Lượng, Cát Vũ lại cầm món đồ cuối cùng trong chiếc rương lên.
Đây là một cuốn sách được buộc bằng dây chỉ, trang sách đã ngả sang màu vàng và cảm giác rất giòn, khi chạm vào sẽ vỡ tan ra ngay.
Cát Vũ cẩn thận cầm quyển sách lên, đầu tiên nhìn kỹ tấm bìa, chỉ thấy trên đó có mấy chữ viết bằng chữ cổ, ghi rằng di thư  của thần Chung Quỳ.
Ngay khi vừa đọc mấy chữ này, tim Cát Vũ đập thình thịch liên hồi, kích động nói không nên lời.
Một lúc sau, Cát Vũ bình tĩnh lại, nhẹ nhàng mở cuốn sách ra, chỉ thấy trong cuốn sách cũng được viết bằng phù văn cổ, hầu hết đều là văn tự, trong đó có pha lẫn vài bức vẽ.
Cát Vũ không dám nhìn kỹ, chỉ nhìn lướt qua đã biết ngay trong bức di thư của thần Chung Quỳ đều ghi lại những thuật pháp lợi hại và thủ đoạn bắt quỷ.
Học trộm pháp môn tu hành của nhà người khác là điều tối kỵ.
Cát Vũ không dám đọc thêm, chỉ cần xem sơ qua là biết cuốn sách này dùng để làm gì.
Sau khi xem lướt qua, Cát Vũ hít một hơi thật sâu và từ từ bình tĩnh lại, sau đó, hắn gập cuốn sách và đưa cho Chung Cẩm Lượng: “Lượng Tử, tiểu tử ngươi lên đời rồi.”
Nghe vậy, Cát Vũ suýt bị Chung Cẩm Lượng chọc tức đến nỗi nghẹt thở, hắn gõ vào đầu Chung Cẩm Lượng nghe một cái cốp, khiến hắn ta xuýt xoa: “Vũ ca, sao lại đánh ta?”
“Không biết điều chứ sao, cớ gì lại đòi bán mấy món đồ gia truyền này hả? Mấy thứ này chính là báu vật vô giá, bao nhiêu tiền cũng không mua được đâu.” Cát Vũ tức tối nói.
“Vũ ca, ý của ngươi là cây quạt và quyển sách rách nát này còn đáng giá hơn bức tranh của Ngô Đạo Tử đó ư?” Dường như Chung Cẩm Lượng đã nắm bắt được một số điểm quan trọng từ lời nói của Cát Vũ.
Cát Vũ thật sự bó tay với tên này, bất lực nói: “Có phải tên nhóc nhà ngươi là nô lệ của đồng tiền không vậy? Tiền chỉ là vật ngoài thân mà thôi, bản lĩnh trong quyển sách này hơi khó học một chút, nhưng nếu ngươi học được thì muốn có bao nhiêu tiền sẽ có bấy nhiêu tiền. Tất cả mọi thứ trên thế giới này đều là giả, chỉ có bản lĩnh của ngươi mới là thật, ngươi có hiểu lời ta nói không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.