Nghe vậy, Cát Vũ lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, bèn nói: “Lượng Tử, lấy mấy thứ trong rương của ông nội ra cho ta xem lại nào.”
“Có gì để xem chứ, ban nãy ta vừa xem mà chẳng có gì đẹp cả. Ta đói cồn cào rồi, chúng ta mau đi ăn cái gì đi, ban nãy đã hẹn với Tiểu Huy rồi.” Chung Cẩm Lượng nói.
“Đừng nói nhảm, mau lấy cho ta xem.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.
Thấy Cát Vũ nghiêm mặt, Chung Cẩm Lượng không còn cách nào khác, đành phải đưa Cát Vũ trở lại giường của ông nội, kéo chiếc rương từ gầm giường, mở ra, đặt trước mặt Cát Vũ, rồi nói: “Này, ngươi xem đi, chỉ có mấy thứ này thôi, ta thấy chỉ có bức tranh kia là bán được ít tiền.”
Cát Vũ vội vàng đi tới, hơi sốt ruột, trước tiên cầm bức hoạ cuộn tròn lên, cẩn thận mở ra nhìn kỹ bức chân dung.
Nhưng khi nhìn thấy bức chân dung có đôi mắt báo, râu quai nón, trợn mắt, vẻ mặt cương trực công chính, không phải là Thần Chung Quỳ thì là ai chứ?
Đây không phải là điểm mấu chốt, Cát Vũ lại nhìn kỹ con dấu dưới bức chân dung, phát hiện người đóng dấu là Ngô Đạo Tử, một họa sĩ nổi tiếng thời Đường.
Trời đất, đây chắc chắn là bút tích thực, mặc dù Cát Vũ không hiểu về hội hoạ lắm, nhưng chỉ cần nhìn thấy nhân vật trong bức chân dung này sống động đến mức chân thực thì biết ngay là do cao nhân vẽ.
Cầm bức tranh, Cát Vũ đã vô cùng ngạc nhiên và không khỏi thốt lên: “Tuyệt vời...”
“Vũ ca, chuyện gì vậy, cái gì mà tuyệt vời, chỉ là một bức tranh tết thôi mà…” Chung Cẩm Lượng cũng bước tới ngắm nghía nó.
“Tranh tết con mẹ ngươi, đây là bút tích thật của Ngô Đạo Tử, một họa sĩ nổi tiếng thời Đường. Nếu bán bức tranh này, giá hai trăm triệu tệ cũng vẫn có người mua đấy.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.
Chung Cẩm Lượng sững sờ, hai mắt mở to, hít một hơi thật sâu nói: “Vũ… Vũ ca, ngươi đừng gạt ta chứ, ta đọc sách ít, chỉ bức tranh này mà đáng giá hai trăm triệu tệ ư?”
“Ta gạt ngươi làm gì, ngươi xem con dấu phía dưới đi, rõ ràng là của Ngô Đạo Tử, không sai được.” Cát Vũ kích động nói.
Chung Cẩm Lượng lại nhìn kỹ lần nữa, vẫn không biết gì, nhưng hắn ta lại tin tưởng vào lời nói của Cát Vũ.
Cát Vũ giải thích với Chung Cẩm Lượng: “Thần Chung Quỳ là một trong những người nổi tiếng nhất trong Đạo giáo của chúng ta. Tương truyền rằng người này có mặt sắt, râu quai nón, tướng mạo kỳ dị, nhưng cũng là một người tài hoa, hiểu rõ kinh luân, học cao hiểu rộng, tài trí hơn người, quang minh chính đại, ngay thẳng chính trực.”
“Vào thời Đường Huyền Tông, hoàng đế đột nhiên ốm nặng sau một chuyến du ngoạn, đã thử rất nhiều cách mà không khỏi. Hoàng đế rất lo lắng. Một đêm nọ, ông nằm mơ thấy một con tiểu quỷ mặc bộ quần áo đỏ đã lấy trộm bảo vật của mình. Hoàng đế tức giận mắng con tiểu quỷ, lúc này một đại quỷ đội mũ chóp đột nhiên xuất hiện, bắt con tiểu quỷ nuốt vào bụng. Hoàng đế hỏi ông là ai, đại quỷ đáp: Thần vốn là tiến sĩ ở Chung Nam Sơn, tên là Thần Chung Quỳ, bởi vì hoàng đế thấy thần xấu xí nên không chọn, thần vì tức giận nên đã tự đâm chết ở ngay bậc thềm cung điện, sau khi chết thì chuyên môn bắt quỷ.”
Đường Huyền Tông tỉnh dậy sau giấc mơ, bệnh của ông cũng được chữa khỏi, vì vậy ông đã ra lệnh cho Ngô Đạo Tử, một họa sĩ nổi tiếng nhất lúc bấy giờ, vẽ hình ảnh của Chung Quỳ trong giấc mơ. Dưới sự duy trì mạnh mẽ của hoàng đế, thần Chung Quỳ được tôn làm vị thần bắt quỷ.
“Bức hoạ trong tay ta chính là bút tích thực của hoạ sĩ Ngô Đạo Tử, đã gần hai nghìn năm tuổi, ngươi nghĩ nó đáng giá không?”Cát Vũ nhìn Chung Cẩm Lượng hỏi.
Chung Cẩm Lượng giật mình, hít sâu một hơi: “Vũ ca, sao ngươi hiểu biết nhiều thế? Đạo sĩ Mao Sơn các ngươi đều học cao hiểu rộng như thế à?”
“Nói thừa, thần Chung Quỳ là thần tiên của Đạo gia bọn ta, sao ta lại không biết chứ? Đương nhiên phải hiểu rõ rồi.” Cát Vũ tức giận nói.
Nói đoạn, Chung Cẩm Lượng xoa tay phấn khích nói: “Không ngờ ông nội lại để cho chúng ta một bảo vật quý như thế, hai trắm triệu tệ đấy, làm sao ta tiêu hết được đây?”
“Không được bán, đây là đồ của nhà họ Chung các ngươi, sau này còn truyền lại cho con cháu, cho dù đập nồi bán sắt cũng không được bán. Hơn nữa ban nãy ta xem bức tranh có cảm nhận được một ý niệm cường đại thần bí trong đó, tất nhiên có huyền cơ nên chưa thể nói ra ngay được. Ngươi cho ta xem mấy đồ vật còn lại đi.” Cát Vũ cẩn thận cuộn bức tranh lại và đưa cho Chung Cẩm Lượng.
Chung Cẩm Lượng ôm bức tranh trong tay, chán nản nói: “Vũ ca, sao lại không thể bán bức tranh này được, giữ lại làm gì, cũng đâu có tiền lấp đầy bụng chứ.”
“Đừng nói nhảm, kêu ngươi không được bán là không được bán, vậy mới có lợi cho ngươi.” Vừa nói, Cát Vũ lại lấy chiếc quạt xếp ở trong hộp ra.
Quạt vừa vào tay đã rất nặng, cảm giác như cục sắt, khi lắc nhẹ trên tay thì quạt phát ra tiếng kêu giòn giã.
Sau khi mở ra, ánh mắt của Cát Vũ lập tức híp mắt lại, hắn nhanh chóng mở thiên nhãn.
Dưới cái nhìn chăm chú của thiên nhãn, cảm giác như chiếc quạt là một vực sâu không đáy, dường như có một lực lượng mạnh mẽ không thể giải thích được đang kéo linh hồn của Cát Vũ về phía chiếc quạt, hắn giật mình vội vàng chuyển ánh mắt đi nơi khác, không dám nhìn lần nữa.
Chiếc quạt này không phải là một vật phàm, Cát Vũ cũng chưa biết có công dụng như thế nào.
Ngay sau đó, Cát Vũ lật chiếc quạt lại, nhìn kỹ, không khỏi há hốc mồm, mặt bên kia của chiếc quạt dày đặc những phù văn, những chữ này rất cổ xưa. Nếu không phải hắn là đệ tử nội môn của Mao Sơn, theo sư phụ khổ luyện hơn mười mấy năm thì cũng khó đọc được các ký tự trên đó.
Tuy nhiên, Cát Vũ là một đệ tử thân truyền của Tr4n Duyên chân nhân, hắn cũng đã đọc sơ về mấy phù văn này.
Sau khi xem kỹ chiếc quạt giấy hơn mười phút, cuối cùng Cát Vũ cũng hiểu được phần nào những chữ phù văn trên chiếc quạt, theo lời giải thích trên đó, Cát Vũ đã k1ch thích linh lực của mình và truyền tới cây quạt, cánh tay vừa run lên, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” giòn tan, cây quạt trong tay Cát Vũ đột nhiên biến thành một thanh kiếm sáng loáng.