Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 320:




Nếu đã gặp gỡ chứng tỏ có duyên, Cát Vũ trực tiếp nháy mắt với những lão quỷ trong Tụ Linh tháp bên cạnh lão ta. Những lão quỷ đó hóa thành khí tức chui vào Tụ Linh tháp.
Khi quỷ chết đói nhìn thấy Cát Vũ thu những lão quỷ này thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất rùng mình.
“Ngươi có muốn đầu thai không?” Cát Vũ đột nhiên hỏi.
Quỷ chết đói sững sờ một lúc, nhìn về phía Cát Vũ và nói: "Muốn... tất nhiên là ta muốn. Ta đã chết đói lâu rồi, đến hiện tại vẫn chưa thể xuống âm phủ để đầu thai, không biết mình còn bao nhiêu năm thọ nữa."
Cát Vũ liếc nhìn quỷ chết đói kia một cái, bấm ngón tay tính toán, gật đầu nói: "Ngươi còn có ba năm dương thọ nữa mới có thể xuống âm phủ đầu thai. Như vậy đi, nể tình thân thế đáng thương của ngươi, bần đạo sẽ siêu độ cho ngươi, kiếp sau sẽ đầu thai vào một gia đình tốt, có thể bảo đảm sẽ không chết đói."
Nghe vậy, quỷ chết đói liên tục dập đầu với Cát Vũ, thật sự cảm động đến rơi nước mắt. Lão ta đã trôi nổi mấy thập niên, đã chịu đủ khổ sở, lúc này chỉ ước gì rời khỏi dương thế.
Sau đó, Cát Vũ đưa quỷ chết đói đến một nơi vắng vẻ, tung ra một lá bùa giấy vàng và một lá bùa tr4n tình, niệm một câu chú ngữ siêu độ. Quỷ đói chết biến thành một luồng khí trong suốt, từ từ bay lên không trung. Vừa bay lên trên, quỷ đói chết vừa khóc không ngừng, sau bao lâu, cuối cùng mình cũng siêu thoát rồi. Không ngờ đi trộm đồ ăn lại gặp được một đạo trưởng tốt bụng như vậy.
Đối với việc siêu độ những quỷ vật này, Cát Vũ có thể giúp thì giúp. Điều này cũng có thể tích lũy phúc đức cho mình, độ người độ mình, cớ sao mà không làm.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, tổng cộng chưa đầy mười phút, Cát Vũ bèn lặng lẽ quay trở lại tiệm cơm nhỏ của Nguy Hùng Huy.
Bằng cách này, những món thịt do Nguy Hùng Huy làm trong tương lai sẽ không bị hư nữa, bởi vì không còn quỷ chết đói ăn vụng tinh khí trong đồ ăn nữa rồi.
Sau khi trở về, Cát Vũ ngồi bên cạnh Chung Cẩm Lượng đang ngáy ngủ, tiếp tục tu hành. Bất tri bất giác thì trời đã hửng sáng.
Chung Cẩm Lượng dậy rất sớm, vợ chồng Nguy Hùng Huy cũng dậy từ sớm làm bữa sáng đơn giản cho họ. Sau khi mọi người ăn sáng xong, Chung Cẩm Lượng và Cát Vũ chào tạm biệt Nguy Hùng Huy, trở về nhà của Chung Cẩm Lượng trong thôn, thăm hỏi gia đình hắn ta.
Nguy Hùng Huy có chút không yên tâm nên nói với Tiểu Lan một tiếng, bảo cô lo việc trong tiệm cơm, mình thì đi theo.
“Lượng Tử, ta sẽ đi với các ngươi.” Nguy Hùng Huy bắt kịp hai người Cát Vũ, cười nói.
"Ngươi đi theo bọn ta làm gì, không buôn bán à? Ngày hôm qua đã trì hoãn cả buổi của ngươi rồi, hôm nay ngươi vẫn nên làm ăn cho tốt đi." Chung Cẩm Lượng nói.
“Ta lo lắng mà. Ngộ nhỡ đám thôn trưởng lại muốn động thủ, ta vẫn có thể giúp ngươi một chút.” Nguy Hùng Huy cười hắc hắc nói.
“Ngươi đi cũng không có tác dụng gì, ta đi cùng Vũ ca là được, có hắn là tốt rồi.” Chung Cẩm Lượng nói.
"Vũ ca ư? Ngươi nhìn Vũ ca gầy trơ xương kìa, đánh nhau giỏi được ư? Cứ để ta đi theo ngươi một chuyến đi, từ nhỏ đến lớn chơi với nhau, khi còn đi học, Huy ca đã che chở cho ngươi. Bây giờ đều đã lớn rồi, Huy ca ta vẫn che chở cho ngươi được.” Nguy Hùng Huy nhìn thoáng qua Cát Vũ và cười nói.
Đương nhiên Nguy Hùng Huy không biết chi tiết về Cát Vũ, thậm chí cả Chung Cẩm Lượng cũng không biết nhiều. Hắn ta chỉ biết rằng hắn là một người có bản lĩnh rất lớn, ngay cả Đàm gia cũng khách khí với Cát Vũ. Chỉ khi Cát Vũ ở đây, Chung Cẩm Lượng mới có tự tin.
Nhưng Nguy Hùng Huy thì khác. Mặc dù có vẻ ngoài mạnh mẽ, đánh nhau cũng là cao thủ trong đám người, ba hai người không phải là đối thủ của hắn ta, nhưng dù sao cũng là những người bình thường, không thể nào so sánh với người có năng lực to lớn như Cát Vũ.
Chung Cẩm Lượng thuyết phục Nguy Hùng Huy quay lại làm ăn, nhưng Nguy Hùng Huy hoàn toàn không chịu, khăng khăng đòi đi cùng.
Cả ba bắt taxi và đi thẳng đến thôn của Chung Cẩm Lượng.
Thôn này tên là thôn Chung Nam, lẽ ra trước đây có rất nhiều người sinh sống, nhưng khi xe dừng ở cổng thôn, cả ba người họ chỉ nhìn thấy toàn là cảnh đổ nát. Thôn này đã bị phá dỡ chẳng còn ra hình thù gì nữa, khắp nơi đều là vẻ đổ nát thê lương. Chỉ có ở giữa thôn còn một số ngôi nhà cổ coi như là hoàn hảo.
Ba người Chung Cẩm Lượng và Cát Vũ vừa đi vừa nhìn xung quanh. Ngoại trừ Cát Vũ, nét mặt của hai người họ trông có chút gì đó nặng nề. Thôn này là nơi họ sinh ra và lớn lên, mỗi một con đường đều đã đi qua vô số lần, nay chẳng mấy chốc sẽ không còn sót lại chút gì.
Chung Cẩm Lượng đưa hai người về ngôi nhà cũ nơi ông nội hắn ta đang ở. Ngôi nhà này có gạch xanh ngói xanh, trông có hơi lâu năm.
Các bức tường sân xung quanh ngôi nhà đều bị lật và trong tình trạng đổ nát. Khi cả ba người bước vào sân, Chung Cẩm Lượng liền gọi cha mẹ, tức thì hai người trung niên khoảng năm mươi tuổi bước ra.
Cha của Chung Cẩm Lượng chống một cây gậy trên tay, đi đường khập khiễng, trong khi mẹ Chung Cẩm Lượng quấn một miếng gạc quanh đầu, còn có vết máu rỉ ra.
Ngay khi cả hai nhìn thấy Chung Cẩm Lượng trở lại, họ phấn khích đến mức không chịu được, gọi to một tiếng Lượng Tử.
Chung Cẩm Lượng vội vàng chạy tới quỳ trên mặt đất, khóc lớn không dừng, vừa khóc vừa nói: "Cha, mẹ, tất cả đều là lỗi của con. Con không có khả năng, cho nên cha mẹ mới chịu khổ."
“Về là tốt rồi… Về là tốt rồi…” Mẹ Chung Cẩm Lượng vỗ vai hắn ta, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Gia đình này thật thê thảm, bị người ta đánh thành ra như thế này, Cát Vũ lại tức giận trong lòng.
“Cha… mẹ, cha mẹ bị Nhị Cẩu Tử thôn trưởng đánh sao?” Chung Cẩm Lượng nghiến răng.
"Haiz, đừng nói gì nữa. Thôn trưởng yêu cầu bọn ta ký hợp đồng phá dỡ nhà, nhưng bọn ta không chịu, thế là lão cho người động thủ đánh bọn ta. Rất nhiều người đến, trực tiếp kéo bọn ta ra đánh, còn buộc bọn ta ấn dấu vân tay, sau đó chúng lại lái xe ủi đất đến và phá nhà của bọn ta..." Cha Chung nói trong bất lực.
"Ngày hôm qua thôn trưởng đã muốn phá dỡ nhà cũ của bọn ta rồi. Chính ông nội của con đã đứng chắn trước xe ủi đất và muốn liều mạng với bọn họ, bị Nhị Cẩu Tử đạp một cước, suýt đi đời. Hiện giờ ông ấy vẫn đang nằm trên giường. Thôn trưởng nói hôm nay còn đến, nếu không dọn đi chỗ khác, bọn họ sẽ chôn sống bọn ta trong nhà..." Mẹ Chung nước mắt lưng tròng.
"Còn có vương pháp không vậy? Ông nội lớn tuổi thế này rồi mà cũng đánh, đúng là một lũ cầm thú!" Chung Cẩm Lượng mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.