Nghe Nguy Hùng Huy nói vậy, Chung Cẩm Lượng chỉ biết thở dài bất lực. Gánh nặng gia đình nặng, mà hắn ta lại không có tay nghề gì cả, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì đi làm thêm, gần đây mới vào đại học Giang Thành làm bảo vệ, lương mỗi tháng cũng chỉ có hai, ba ngàn tệ, trừ tiền ăn uống, về cơ bản đều dùng để trợ cấp cho gia đình, còn phải cho em gái đi học, lấy đâu ra tiền tiết kiệm chứ? Giờ thì hay rồi, ngay cả nhà cũng sắp không còn.
Khi cả hai nói về những chủ đề trước đây, họ không khỏi dâng trào nhiều cảm xúc khác nhau. Cát Vũ ở bên cạnh lắng nghe, cảm thấy rất thú vị. Bọn họ có thời thơ ấu trải qua cùng nhau, mình thì không có, trong ấn tượng cũng chỉ có tu hành không kể ngày đêm. Sư phụ nói, phải xứng đáng với đạo hào bối phận chữ "Long", và Cát Vũ quả thực đã làm được điều đó, bây giờ tu vi của hắn đã gần tới cảnh giới Chân Nhân.
Trong khi họ trò chuyện, suy nghĩ của Cát Vũ bay bổng. Hắn nhớ lại quá khứ với ông cụ. Họ đều có họ hàng và quê quán, nhưng mình lại không có gì cả, người sư phụ duy nhất còn đang mất tích.
Cát Vũ có một chút ghen tị với cuộc sống của người bình thường như họ.
Khi bất lực và khó khăn cũng có thể tìm một người bạn để trò chuyện và than phiền, còn mình thậm chí chẳng có ai để nói chuyện cùng.
Ba người họ uống rượu rất muộn, vì thị trấn này tương đối gần nhà Chung Cẩm Lượng, nên họ định sáng mai sẽ đến nhà Chung Cẩm Lượng, bắt taxi, chưa đầy nửa tiếng nữa sẽ đến nơi.
Sau khi uống rượu, Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy đều say khướt. Nguy Hùng Huy khăng khăng bảo Chung Cẩm Lượng ở lại trong tiệm cơm của mình.
Vì tiệm cơm của hắn ta có hai gian trên dưới. Phía dưới là bếp và phòng ăn, phía trên là nơi nghỉ ngơi, có hai gian phòng.
Cha mẹ của Nguy Hùng Huy đi thăm họ hàng, đúng lúc một căn phòng bị bỏ trống, cho Chung Cẩm Lượng và Cát Vũ tá túc một đêm.
Chung Cẩm Lượng mặc dù uống rất nhiều nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, cảm thấy Cát Vũ đã đi một chuyến thật xa cùng mình, lộ phí đều là do Cát Vũ trả, nếu lại ở trong nhà bạn bè thì hơi thái quá, bèn đề nghị đi ở khách sạn.
Cát Vũ không đồng ý, nói cứ tạm nghỉ ở đây một đêm, sáng mai đi sớm là được.
Lý do khiến Cát Vũ nán lại trong tiệm ăn nhỏ của Nguy Hùng Huy chủ yếu là vì hắn cảm thấy tiệm ăn này hơi kỳ lạ. Về chuyện thịt dê biến chất, hắn có cái nhìn hơi bất đồng, nhưng cũng không dám xác định, muốn ở lại đây một đêm để nghiệm chứng.
Chung Cẩm Lượng không cứng đầu bằng nên đành phải ở nhờ nhà Nguy Hùng Huy.
Vừa về phòng, Chung Cẩm Lượng say rượu nên đã lập tức ngủ say trên giường, ngáy khò khò to tiếng.
Còn Cát Vũ thì ngồi xếp bằng ở một bên tu hành.
Tu hành không kể trời trăng, không biết đã qua bao lâu, dường như Cát Vũ mới vận hành được khoảng hai vòng đã cảm giác được trong phòng có điều gì đó không bình thường cho lắm. Hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng, có một tia âm khí rất nhẹ trong phòng bếp ở lầu một.
Vì vậy, hắn ngừng tu hành, kiễng chân bước tới tầng một. Qua cửa sổ kính trong suốt, Cát Vũ mở thiên nhãn nhìn về phía nhà bếp. Không nhìn thì thôi, nhưng vừa nhìn đã lập tức thấy có một quỷ vật mặc đồ rách nát đang đứng trước tủ lạnh ở nhà bếp của Nguy Hùng Huy, với đôi mắt nhắm nghiền và cái mũi sụt sịt, trông có vẻ rất hưởng thụ.
Có một tia khí tức nhàn nhạt, chui thẳng vào lỗ mũi của quỷ vật kia từ tủ lạnh.
Quỷ vật không nhìn thấy Cát Vũ, nhưng Cát Vũ lại nhìn thấy lão ta. Hắn lập tức đi về phía phòng bếp, mở cửa phòng bếp ra. Quỷ vật kia dừng động tác, nhìn thoáng về phía Cát Vũ, sau đó tiếp tục đứng trước tủ lạnh, không ngừng hút hít.
Cát Vũ cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân, lão quỷ này đang hút tinh khí của miếng thịt trong tủ lạnh, bất cứ thứ gì bị quỷ vật hút vào sẽ mất đi mùi vị ban đầu, vì vậy món thịt dê hầm mà Cát Vũ đã ăn trước đó mới không còn mùi vị gì. Hóa ra là lão quỷ này giở trò.
Cái này cũng giống như đồ cúng, chỉ cần tổ tiên thưởng thức, đồ cúng đó căn bản không có mùi vị gì. Nếu chưa thưởng thức thì vẫn có thể ăn được.
Cát Vũ nhìn lão quỷ trông có vẻ vô cùng thích thú, đứng ở nơi đó nhìn lão ta một hồi. Còn lão quỷ tưởng rằng Cát Vũ không nhìn thấy nên tiếp tục tham lam thưởng thức.
Sau một lúc, Cát Vũ ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Ta nói này, ngươi đang làm cái gì thế?"
Lão quỷ giật mình quay lại nhìn Cát Vũ, mà Cát Vũ cũng đang nhìn lão ta.
“Ngươi… ngươi có thể nhìn thấy ta ư?” Lão quỷ hỏi đầy hoài nghi.
"Không nhìn thấy ngươi nhưng có thể nói cho ngươi biết, ăn trộm đồ đến chỗ của đạo gia, có phải là muốn hồn phi phách tán hay không?" Cát Vũ cười nói.
Lão quỷ nhất thời kinh hãi, lập tức hóa thành một luồng hắc khí bay thẳng về phía bên ngoài.
Cát Vũ cũng không ngăn cản, chờ sau khi nó thoát ra khỏi khe cửa thì mới cẩn thận mở cửa và bước ra ngoài.
Hắn vỗ Tụ Linh tháp bên hông, lập tức có mấy quỷ vật bay ra.
“Bắt lấy lão quỷ đó cho ta, ta có chuyện muốn hỏi.” Mấy quỷ vật của Tụ Linh tháp đáp ứng rồi lập tức bay ra ngoài.
Cát Vũ đứng ở cửa liếc nhìn xung quanh, bấy giờ mới nhận ra rằng vị trí mà Nguy Hùng Huy mở tiệm ăn không phải là một nơi tốt, khá xa thôn, mấy con đường cách đó không xa còn có một ít cỏ hoang mọc lung tung.
Cát Vũ đi dạo trên đường một vòng và dừng lại bên một cột điện.
Một lúc sau, hắn nhìn thấy hai luồng khí tức nhiễm hồng mang, kéo theo một đám hắc khí bay tới đây, dừng lại dưới chân Cát Vũ.
“Đạo gia… Đạo gia tha mạng… Ta không làm chuyện gì xấu, chỉ là đói bụng nên mới tới đây ăn trộm một chút gì đó, cho tới bây giờ cũng chưa từng làm hại ai.” Lão quỷ ăn mặc tả tơi, quỳ gối dập đầu không ngừng trước mặt Cát Vũ.
“Vì sao ngươi không đi đầu thai, ở dương gian làm gì?” Cát Vũ trầm giọng hỏi.
“Ta... Ta cũng muốn đầu thai, nhưng ta bị đột tử, địa ngục không nhận, hơn nữa dương thọ chưa hết nên cũng chỉ có thể trôi nổi ở đây.” Lão quỷ kia đáng thương nói.
Cát Vũ cẩn thận đánh giá lão quỷ, thấy lão ta không chỉ ăn mặc rách rưới mà còn gầy còm, thảm hơn cả da bọc xương nên tò mò hỏi: "Làm sao mà chết?"