Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 317:




Không hỏi thì còn ổn, vừa hỏi tới là Chung Cẩm Lượng suýt nữa đã khóc.
Trong số các nhân viên bảo vệ này, Cát Vũ vẫn rất thích Chung Cẩm Lượng, ít nhất thì nhân phẩm không có gì để chê. Khi mới đến Đại học Giang Thành, hắn ta đối xử với mình không tệ. Thấy hắn ta khổ sở, Cát Vũ bèn hỏi: "Sao vậy? Nói cho ta biết đi."
Nhưng Chung Cẩm Lượng lại lắc đầu nói: "Vũ ca, ta không sao, ta chỉ muốn xin nghỉ phép với ngươi thôi. Ngươi nói với cấp trên hộ ta, ít nhất một tuần sau ta mới có thể về, cũng có thể sẽ không về nữa."
Cát Vũ nhìn Chung Cẩm Lượng, nghiêm nghị nói: "Nếu gặp khó khăn gì thì cứ nói với ta. Nếu ngươi không coi ta làm bạn, sau này ta sẽ không quan tâm đến chuyện của ngươi nữa."
Nhìn thấy Cát Vũ nói một cách trịnh trọng như vậy, Chung Cẩm Lượng cảm thấy hơi bối rối, bèn nói: "Vũ ca, ta thật sự có việc phải làm. Chuyện này ngươi không thể giúp ta được."
“Vậy thì ngươi cứ nói đi, lề mà lề mề.” Cát Vũ trở nên mất kiên nhẫn.
Chung Cẩm Lượng sa sầm nét mặt, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn hiếm thấy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quê nhà ta phải phá bỏ và dời đi nơi khác, nhưng gia đình ta không đồng ý, cho nên thôn trưởng đã đem người đến cưỡng chế phá nhà ta, còn làm cha mẹ ta bị thương, thậm chí cả ông nội ta đã tám mươi tuổi cũng không buông tha. Cha ta vừa gọi điện cho ta, nói rằng họ còn sẽ cưỡng chế phá dỡ tổ trạch nơi ông của ta ở. Tòa nhà đó ít nhất đã hai, ba trăm năm rồi. Ông nội của ta nói có chết cũng phải chết trong tổ trạch kia. Hiện tại ông cụ bị bọn họ đánh đập đến mức không còn cử động được nữa, đang nằm trong ngôi nhà cũ đó, ta phải về xem sao."
Cát Vũ nghe vậy thì trong lòng lập tức bốc lửa, thầm nghĩ làm sao còn xảy ra chuyện như vậy, thế này không phải là đang bắt nạt người khác sao?
Một cụ già đã ngoài tám mươi tuổi mà vẫn không chịu buông tha, má nó, lương tâm bị vứt cho chó ăn rồi à?
Vì vậy, hắn hỏi: "Tại sao họ phá dỡ nhà của các ngươi?"
"Vũ ca, có thể ngươi không biết nhiều. Là nhà đầu tư cho thôn trưởng một khoản tiền lớn và bảo thôn trưởng giúp họ phá dỡ ngôi nhà. Cứ mỗi ngôi nhà bị phá bỏ, thôn trưởng có thể kiếm được rất nhiều tiền. Hơn nữa số tiền họ bồi thường rất ít, nhà bị phá, nhiều người không có nhà để về nên chắc chắn không có nhiều người sẵn sàng phá nhà. Vì vậy, thôn trưởng tìm một đám côn đồ, uy hiếp và đe dọa khắp nơi. Nếu ai không đồng ý thì lôi người ta ra khỏi nhà, đánh đập một trận rồi phá nhà. Nhà bọn ta chưa đến một năm đã bị bọn phá dỡ, bây giờ còn muốn phá dỡ nhà cũ nơi ông nội ta sống nữa." Chung Cẩm Lượng phẫn nộ nói.
Cát Vũ suy nghĩ một chút, một hồi lâu sau ngẩng đầu nhìn Chung Cẩm Lượng và nói: "Chuyện này ngươi có về cũng không có tác dụng gì, có lẽ cũng sẽ bị đánh một trận, hoàn toàn không giải quyết được vấn đề gì. Vậy đi, để ta về chung với ngươi, chúng ta đi ngay bây giờ."
Chung Cẩm Lượng ngơ ngác nhìn Cát Vũ, không ngờ hắn sẽ về với mình. Hắn ta biết bản lĩnh của Cát Vũ, chỉ cần Cát Vũ chịu về với hắn ta, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Vũ ca… làm sao ta có thể không biết xấu hổ mà làm phiền ngươi trong chuyện này chứ?” Chung Cẩm Lượng nói.
"Đừng nói nữa, ta nói đi là sẽ đi. Một lúc nữa ta sẽ gọi điện cho Lý Quý và xin nghỉ vài ngày. Giờ chúng ta đi ngay." Cát Vũ nói.
Cát Vũ làm việc gì cũng luôn sấm rền gió cuốn, mọi việc trong trường chẳng mấy chốc đã xử lý thỏa đáng, sau đó hắn rời trường Đại học Giang Thành cùng với Chung Cẩm Lượng.
Tiền lương của Chung Cẩm Lượng cũng không nhiều lắm, chỉ có hai, ba ngàn, còn có em gái ở nhà đang đi học, mỗi tháng hơn một nửa tiền lương đều được gửi về nhà, nên trên người hắn ta không có bao nhiêu tiền. Chung Cẩm Lượng muốn bắt xe lửa về, lại còn là loại chậm nhất. Quê hắn ta ở Hán Trung, cách đây hàng nghìn dặm, chờ về đến nhà thì đã quá trễ rồi.
Cát Vũ trực tiếp làm chủ, mua hai vé máy bay, hơn hai tiếng nữa là có thể đến Hán Trung.
Chung Cẩm Lượng rất xấu hổ, nhờ Cát Vũ đến giúp đỡ mà còn để hắn trả tiền vé máy bay. Tuy nhiên, Chung Cẩm Lượng lớn thế này nhưng chưa đi máy bay bao giờ. Trong lòng hắn ta vô cùng bất an, còn bảo chờ có tiền lương sẽ trả lại tiền vé máy bay cho Cát Vũ.
Cát Vũ trực tiếp xua tay, cũng không bận tâm chuyện này. Tiền trên người Cát Vũ dù có tiêu như nước thì mười năm cũng không hết.
Hai giờ sau, hai người bọn họ đã đến sân bay Hán Trung.
Sau khi xuống máy bay và rời sân bay, đã có người vẫy tay chào Chung Cẩm Lượng và Cát Vũ, cũng là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
Cát Vũ hỏi thì mới biết, trước khi họ đến, Chung Cẩm Lượng đã liên lạc với một trong những người bạn chơi từ nhỏ của hắn ta, để đến sân bay để đón họ.
Nhà của Chung Cẩm Lượng ở một thị trấn nhỏ ở Hán Trung, nơi vẫn còn cách trung tâm Hán Trung một quãng đường dài.
Ngay khi Chung Cẩm Lượng nhìn thấy người bạn thơ ấu của mình, thì liền đi tới ôm chầm lấy hắn ta, cả hai đều rất phấn khích.
“Thằng nhóc này, mấy năm rồi không gặp, lần này cuối cùng cũng được gặp ngươi rồi.” Chung Cẩm Lượng vỗ vai người bạn thơ ấu của mình và nói.
Sau đó, Chung Cẩm Lượng giới thiệu Cát Vũ với người đó, nói rằng Cát Vũ là lãnh đạo của hắn ta. Người bạn thơ ấu vội vàng chào hỏi Cát Vũ một cách lịch sự, sau đó bắt tay với Cát Vũ.
Chung Cẩm Lượng cũng lập tức giới thiệu người bạn thơ ấu này với Cát Vũ, nói rằng hắn ta tên là Nguy Hùng Huy, đã mở một tiệm cơm ở thị trấn bọn họ.
Nguy Hùng Huy cười hề hề, vô cùng hào sảng nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà ta trước đi. Ta sẽ làm một ít món nhắm rượu, chúng ta uống một bữa cho đã. Ngồi máy bay lâu như vậy, chắc là chưa ăn đâu nhỉ?"
Dự định ban đầu của Cát Vũ là giúp Chung Cẩm Lượng giải quyết sự việc rồi rời đi, nhưng hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà thúc giục Chung Cẩm Lượng, bèn đi theo hai người họ lên xe.
Nguy Hùng Huy lái một chiếc xe van rất nát, động cơ gầm rú, một đám khói đen bốc lên từ phía sau.
Cát Vũ ngồi trong xe, không nói nhiều. Xe chạy khoảng bốn, năm tiếng đồng hồ mới đến thị trấn nhỏ nơi quê hương của Chung Cẩm Lượng. Khi đến đây đã cách nhà của Chung Cẩm Lượng không xa, gia đình họ sống ở ngoại ô của thị trấn.
Mà khi đến tiệm cơm do Nguy Hùng Huy mở, trời đã tối hẳn.
Cát Vũ nghe Chung Cẩm Lượng nói về tiệm cơm mà Nguy Hùng Huy mở, còn tưởng rằng đó là một nhà hàng lớn, nhưng sau khi xem xét mới biết chỉ là một quán cóc, chỉ rộng chục mét vuông, trong phòng bày mấy cái bàn, đèn bên trong mờ ảo, nhưng khá gọn gàng và ngăn nắp.
Vừa vào nhà, Nguy Hùng Huy đã gọi: "Tiểu Lan, nhà có khách, Lượng Tử đã về rồi, mau đi chuẩn bị một ít đồ ăn kèm đi, bọn ta muốn uống rượu."
Vừa dứt lời, một người phụ nữ trẻ bước ra từ bếp sau của tiệm ăn, ngoại hình bình thường, buộc tóc đuôi ngựa và đeo tạp dề trên người, trông sạch sẽ gọn gàng, vừa ra đã chào hỏi Chung Cẩm Lượng và Cát Vũ.
Nguy Hùng Huy giới thiệu với họ rằng đây là vợ của hắn ta, mới kết hôn năm ngoái, sau đó mở một tiệm ăn ở đây để kiếm miếng cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.