Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 290:




“Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì nữa?” Cát Vũ hỏi lại.
“Sau đó, ta và bạn cùng phòng quay trở lại trường đại học Giang Thành. Khi bọn ta đang ở trên đường thì hình như nghe thấy ai đó đang tụng kinh bên tai, giọng nói rất nhỏ, cũng không biết đang tụng kinh gì. Lúc ấy ta rất buồn ngủ, khó khăn lắm mới cùng bạn quay về ký túc xá được, sau đó ta đi ngủ ngay, những chuyện tiếp theo ta không nhớ gì cả.” Tô Mạn Thanh đáp.
Cát Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là tên giáng đầu sư Đông Nam Á kia đã hạ giáng đầu với cô. Nhớ kỹ lời ta dặn, trước khi ta quay về, cô không được bước ra khỏi trường nửa bước, chỉ có thể đi lại trong khuôn viên của trường, hơn nữa không được đi một mình đến những nơi vắng vẻ, cũng không được tiếp xúc với người lạ, nếu không sẽ chết không toàn thây đấy.”
Tô Mạn Thanh mở to mắt đầy hoảng sợ, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vũ ca, có phải ngươi lại sắp rời xa ta không?”
“Đừng hỏi nhiều nữa, cô biết càng ít thì càng tốt cho cô, giờ ta sẽ đưa cô quay về ký túc xá, cô hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Nói xong, Cát Vũ đứng dậy kéo Tô Mạn Thanh đang ngồi trên mặt đất lên.
Lúc này, Cát Vũ nhìn thấy chiếc cổ vốn dĩ trắng trẻo và mềm mại của Tô Mạn Thanh đã bị chính cô cào bị thương, vết thương rất sâu và máu vẫn còn đang rỉ, vì vậy hắn lấy trong người ra một cái lọ nhỏ đưa cho Tô Mạn Thanh: “Vừa rồi cô bị trúng giáng đầu thuật đã tự làm mình bị thương ở cổ, sau khi về hãy nghiền nát mấy viên thuốc này rồi đắp lên vết thương, trong vòng bảy ngày vết thương sẽ biến mất, không để lại sẹo. Đây là thiên sơn tuyết liên, năm đó sư phụ ta đi Thiên Sơn đã luyện chế thành, tên là tuyết liên ngọc lộ hoàn, số còn lại cô cứ để dành mà dùng dần.”
Tô Mạn Thanh nhìn Cát Vũ, cảm giác hắn nói chuyện giống như đang dặn dò hậu sự vậy, trong lòng vô cùng bất an, bèn nắm chặt tay hắn nói: “Vũ ca, ta không hiểu chuyện của ngươi, nhưng ngươi nhất định phải quay về, ta ở đây chờ ngươi.”
Cát Vũ nhìn cô cười nói: “Được rồi, chờ ta về, giờ ta sẽ đưa cô về ký túc xá nghỉ ngơi trước.”
Nói xong, Cát Vũ đỡ Tô Mạn Thanh đi về phía ký túc xá nữ.
Tô Mạn Thanh bị giáng đầu thuật tra tấn nghiêm trọng, nôn ra mấy ngụm máu lớn, thân thể suy nhược, cổ và mặt đau rát, do trong lúc cô bị trúng giáng đầu thuật đã dùng móng tay cào xước.
Sau khi đưa Tô Mạn Thanh đến ký túc xá nữ, Cát Vũ quay người bước ra ngoài đại học Giang Thành.
Trên đường đi, Cát Vũ lấy điện thoại di động ra và gọi cho Hà Vi Đạo.
Lúc này mới hơn tám giờ tối, Hà Vi Đạo vẫn chưa ngủ nên cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Hà Vi Đạo thấy Cát Vũ gọi thì kính cẩn nói: “Sư thúc, giờ này gọi cho ta có chuyện gì không? Ngài đã giải quyết xong chuyện của đại minh tinh Chu Nhã Đình kia chưa?”
Cát Vũ gọi điện là muốn hỏi địa chỉ cụ thể của Thần gia ở đâu, không ngờ Hà Vi Đạo lại hỏi chuyện của Chu Nhã Đình. Vừa nhắc đến chuyện này, Cát Vũ đã tức giận nói: “Là ngươi bảo Chu Nhã Đình đến tìm ta à? Cái này không phải đưa phiền phức đến cho ta sao?”
Hà Vi Đạo cười nói: “Tiểu sư thúc, ngài nói vậy thật oan uổng cho ta quá, quả thật chuyện của cô Chu ta không giải quyết được, cho nên mới tìm đến ngài. Còn nữa, cô Chu đó xinh đẹp tuyệt tr4n, ta đây là muốn tạo cơ hội cho ngài đấy, ha ha…”
Cát Vũ cũng bó tay, lập tức chuyển đề tài: “Cho ta địa chỉ cụ thể nhà của Thần gia.”
Nghe vậy, Hà Vi Đạo sửng sốt, vội vàng nói: “Sư thúc, ngài định làm gì? Ngài định sẽ ra tay với Thần gia ư?”
“Ừ, hôm nay ta sẽ gi3t ch3t ông ta.” Cát Vũ đằng đằng sát khí.
“Tại sao hôm nay lại muốn ra tay vậy?” Hà Vi Đạo lập tức trở nên nghiêm túc khi nhắc tới chuyện này, trầm giọng hỏi.
“Sư thúc, nếu hôm nay ngài đã quyết ra tay, thì nhà họ Hà từ trên xuống dưới đều đồng lòng, sư thúc sai đâu sẽ đánh đó, ta sẽ gọi hai đứa con trai không ra hồn đó đi nữa, bọn ta sẽ liên thủ gi3t ch3t Thần gia.” Hà Vi Đạo kích động nói.
“Không cần, chuyện này không liên quan gì đến ông. Lần này, Thần gia đã mời giáng đầu sư từ Đông Nam Á đến, rất mạnh, ta cũng không dám chắc có thể sống sót trở về hay không, các ngươi đi thì chẳng khác nào chịu chết. Lỡ như ta có chuyện gì bất trắc thì phiền ông hãy đến Mao Sơn một chuyến, thông báo cho người của Mao Sơn hình đường đến đây xử lý đám người này.” Cát Vũ nghiêm giọng nói.
“Sư thúc, nếu đã như vậy thì tại sao ngài lại không thông báo cho Mao Sơn hình đường đến đây viện trợ luôn, như vậy mới nắm chắc phần thắng, tại sao lại liều lĩnh như thế?” Hà Vi Đạo khó hiểu.
“Sư phụ phái ta xuống núi rèn luyện, chưa đến lúc bất đắc dĩ thì ta sẽ không dùng đến lực lượng của Mao Sơn, cũng không thể hễ có chuyện gì cũng kêu cha mẹ ra mặt được.” Cát Vũ giải thích nói.
Hà Vi Đạo im lặng một lúc rồi nói: “Được rồi, tiểu sư thúc, ta sẽ lập tức gửi địa chỉ của Thần gia qua điện thoại cho ngài. Sư thúc nhất định phải cẩn thận, chắc chắn bên phía Thần gia đã bày thiên la địa võng chờ ngài sẵn rồi.”
Khi nói điều này, giọng điệu của Hà Vi Đạo đầy lo lắng.
“Ừm, ta biết rồi.” Nói xong, Cát Vũ cúp máy.
Lúc này, Cát Vũ đã bước ra khỏi cổng trường đại học Giang Thành, sau đó gọi một cuộc điện thoại khác, là gọi cho Thần gia.
Không ngoài dự kiến, Thần gia đã trả lời điện thoại ngay.
“Cát đại sư, hy vọng ngươi vẫn khoẻ.” Giọng nói cao ngạo vốn có của Thần gia vang lên.
“Củng Hồng Thần, hôm nay ta sẽ giết ngươi, ngươi chờ đó.” Cát Vũ nói.
“Ha ha ha… Được, ta chờ ngươi, chỉ sợ ngươi không dám tới thôi.” Thần gia cười khẩy.
“Quan tài của ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Cát Vũ hỏi lại.
“Chuẩn bị xong cả rồi, nhưng là chuẩn bị cho ngươi, có gan thì tới đây.” Thần gia nói.
“Ngươi có gan thì đừng chạy.” Cát Vũ nói.
“Yên tâm, nếu hôm nay ta rời khỏi cửa nửa bước, thì cả đời này sẽ không lăn lộn trên giang hồ ở tỉnh Nam Giang nữa. Nếu ngươi không dám tới thì ngươi không phải là người.” Thần gia nghiến răng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.