Tô Mạn Thanh đã bị giày vò mệt mỏi, tất cả đều do hắn mà ra.
Khi lần đầu tiên Thần gia ám sát hắn, Cát Vũ đã đoán trước được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nên không muốn Tô Mạn Thanh sống chung một nhà với mình nữa, nếu không một khi hắn không có mặt thì Tô Mạn Thanh sẽ gặp nguy hiểm.
Không ngờ Tô Mạn Thanh đã chuyển vào trong trường sinh sống, mà vẫn không thoát khỏi bàn tay thâm độc của Thần gia.
Cho dù thế nào đi nữa thì Tô Mạn Thanh đều vô tội, Thần gia vì giết hắn mà không tiếc hại một mạng người vô tội.
Bởi vì chuyện này mà đã có rất nhiều người bị chết oan.
Cơn giận trong lòng Cát Vũ như hừng hực bốc cháy, lần này hắn đã hạ quyết tâm phải diệt trừ tận gốc Thần gia này.
Vốn dĩ hắn định đợi thương tích của mình khôi phục lại, sau đó luyện chế thêm mấy viên quỷ đan nữa để tăng tu vi lên tới chân nhân chi cảnh, mới đi diệt trừ Thần gia, nhưng giờ đã không thể chờ được nữa.
Buộc phải hành động!
Cát Vũ đứng đó tức giận đến sôi gan, ngay khi đang nghĩ cách làm thế nào để xử lý Thần gia, thì Tô Mạn Thanh ở bên cạnh chợt ho khan, yếu ớt hồi tỉnh. Sau khi Cát Vũ mở thiên nhãn nhìn quét qua Tô Mạn Thanh một lượt, thấy cô không có gì khả nghi nữa mới ngồi xuống ân cần hỏi: “Mạn Thanh, thấy sao rồi?”
Lúc này Tô Mạn Thanh tỉnh lại, vẻ mặt vẫn còn ngỡ ngàng như trước, vừa mở mắt ra đã thấy Cát Vũ đứng bên cạnh, cô sững sờ một lúc, sau đó nhìn xung quanh, lại hoảng sợ nói: “Vũ ca… Ta… sao ta lại ở đây?”
Cơ thể cô vô cùng yếu ớt, ban nãy cô đã nôn ra nhiều ngụm máu lớn như thế, đoán chừng phải bồi bổ rất nhiều ngày vẫn chưa thể hồi phục, nếu không phải Cát Vũ đã cho cô ăn mấy viên đan dược mà hắn luyện chế được, thì ít nhất phải mê man hơn hai ngày mới tỉnh.
Cát Vũ thấy cuối cùng Tô Mạn Thanh cũng bình an vô sự, mới an tâm hơn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cô không nhớ gì cả à?” Sau khi Cát Vũ ngồi xuống, hắn nhìn Tô Mạn Thanh hỏi.
“Ta không nhớ gì cả...” Tô Mạn Thanh lắc đầu nói.
Trong đầu Tô Mạn Thanh lập tức hiện lên cảnh tượng cơ thể Cát Vũ biến thành màu đen lần trước, gõ cửa xong liền ngã vào trong vòng tay cô, nên gật đầu nói: “Nhớ, đến giờ ta vẫn chưa biết tại sao ngươi lại biến thành như thế, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết.”
Cát Vũ thở dài, quay qua nhìn Tô Mạn Thanh nói: “Ta đã đắc tội với một kẻ địch rất mạnh, ông ta muốn giết ta, lần trước ngay tại khu dân cư Cổ Lan có hai tay súng bắn tỉa, còn có một giáng đầu sư đến từ Đông Nam Á, suýt chút đã gi3t ch3t ta. Đám người đó đã bị ta đánh chạy, nhưng ta cũng bị thương rất nặng, mà đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn giết ta, ta sợ cô sẽ gặp nguy hiểm nên mới bảo cô dọn vào trường ở.”
“Vũ ca, rốt cuộc ngươi đã đắc tội với ai? Tại sao nhất định phải giết ngươi? Ngươi tốt như vậy sao lại phải giết ngươi chứ?” Tô Mạn Thanh vừa nghe nói Cát Vũ bị nguy hiểm, nên kích động nắm lấy tay hắn.
Cát Vũ cười với Tô Mạn Thanh và nói: “Ta có nói thì cô cũng không hiểu đâu. Tóm lại, bên kia đã ôm hận trong lòng rồi, hai bọn ta phải có một người chết mới có thể chấm dứt chuyện này. Hiện giờ vì chuyện này mà đã liên luỵ đến cô, cô bị người ta hạ giáng đầu thuật, bị người ta khống chế đến đây tìm ta, vừa rồi ta không nhìn ra nên suýt chút nữa cả hai ta đã chết rồi.”
Tô Mạn Thanh hoảng sợ nhìn Cát Vũ, đột nhiên cô nhìn thấy trên bụng hắn có một mảng màu đen sẫm, hình như là vết máu.
“Vũ ca… có phải sau khi ta bị người ta thao túng đã làm hại ngươi không? Ngươi bị thương ư?” Khoé mắt Tô Mạn Thanh lại rưng rưng.
“Không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da, cô không cần lo lắng. Từ giờ trở đi, cô phải ngoan ngoãn ở trong trường học, nếu sau hai ngày mà ta chưa về thì cô cũng không được ra khỏi trường, nếu ta về thì chứng minh hai chúng ta đều đã an toàn, cô còn có thể quay về khu dân cư Cổ Lan để ở nữa.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.
Nhìn thấy Cát Vũ nghiêm túc, Tô Mạn Thanh càng thêm hoảng sợ, nắm lấy tay Cát Vũ nói: “Vũ ca, ngươi đừng làm ta sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô hãy suy nghĩ kỹ lại xem hôm nay có gặp người nào kỳ lạ, đã đi đâu hay mua cái gì không?” Cát Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tô Mạn Thanh suy nghĩ kỹ, mất một lúc sau mới nói: “Chiều nay không có tiết học nên ta và một người bạn cùng phòng đi mua sắm một số đồ dùng cần thiết hàng ngày. Lúc về có gặp một người rất kỳ lạ, là một hoà thượng mặc tăng bào, để lộ nửa cánh tay rất đen, trên mặt còn có hình xăm rất đáng sợ. Ông ta chặn đường của ta và bạn cùng phòng, chào ta bằng tiếng Trung lơ lớ. Lúc ấy ta hơi sợ nhưng vì lễ phép nên cũng dừng lại nói với ông ta vài câu.”
“Hoà thượng kia nói dạo này có thể ta sẽ gặp rắc rối, còn nói rằng chuyện tình cảm không được suôn sẻ, sau đó ông ta lấy ra một chiếc vòng tay và đưa cho ta, nói rằng tặng cho người có duyên, còn nói hạt ngọc trai trên chiếc vòng đó là toả tâm châu, có thể khiến cho người mình thích yêu mình…”
Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mạn Thanh ửng hồng. Nguyên nhân chính khiến cô nhận chiếc vòng tay của tên hoà thượng kia, là vì cô rất thích Cát Vũ, nhưng hắn vẫn đối xử rất bình thản với cô, cũng chưa biểu lộ cõi lòng gì, nên Tô Mạn Thanh nghĩ có lẽ chiếc vòng này sẽ có tác dụng, nên đã nhận lấy, dù gì cũng chẳng có gì là không tốt.
Ngay lập tức, Tô Mạn Thanh vô thức nhìn cổ tay của mình, sau khi nhìn lại, phát hiện chiếc vòng đã bị mất, mới nghi ngờ hỏi: “Ôi… Vòng tay của ta đâu? Nó là chiếc vòng do vị hoà thượng cho, sao không thấy nữa?”
“Đừng tìm nữa, đó căn bản không phải là vòng tay gì cả, mà chính là tà vật của giáng đầu thuật đã luyện hoá, suýt chút đã hại chết cô với ta rồi.” Cát Vũ trầm giọng nói.
Tô Mạn Thanh không thể tin được, những chuyện này cô còn không dám nghĩ tới, một chiếc vòng tay làm sao có thể giết người được? Cô đã đeo nó mấy tiếng rồi mà chẳng thấy có chuyện gì xảy ra cả.
Mặc dù nghĩ như vậy, Tô Mạn Thanh vẫn hoảng sợ nói: “Vũ ca… nhưng ta thấy chuỗi hạt rất đẹp, trên đó có rất nhiều hoa văn côn trùng nhỏ, hơn nữa còn tỏa ra mùi thơm kỳ lạ nên mới nhận lấy. Ta đã trả cho vị hoà thượng kia một trăm tệ nhưng ông ta không lấy tiền, mà chỉ mỉm cười rồi bước đi.”