Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 274:




Một kiếm phóng ra, đằng đằng sát ý, bảy thanh tiểu kiếm treo trên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm phát ra tiếng leng keng. Chiêu kiếm này chém thẳng lên người tiểu quỷ, tiểu quỷ hét lên thảm thiết lần cuối cùng, lập tức hóa thành một màn sương đen, tan thành mây khói, hoàn toàn hồn bay phách tán.
Thấy tiểu quỷ đã bị tiêu diệt, Cát Vũ thở phào nhẹ nhõm, vung Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ở trong tay lên, nó hóa thành một thanh kiếm to bằng lòng bàn tay, tiếp tục treo trên thắt lưng của hắn.
Chu Nhã Đình đã chứng kiến cảnh tượng trong tích tắc này, há hốc mồm không dám tin, ngạc nhiên nhìn Cát Vũ, vừa tò mò vừa kích động hỏi: "Vậy... tiểu quỷ kia đâu rồi?"
“Nó đã bị ta đánh cho hồn bay phách tán rồi, ta tốt bụng siêu độ cho nó, nhưng nó không chịu, cứ khăng khăng đòi quấn lấy cô đến chết, lúc nãy còn lén lút nhập vào người cô, nên ta chỉ có thể tiêu diệt nó.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.
"Thanh... thanh kiếm mà ngươi mới lấy ra đâu rồi... Lúc to... lúc nhỏ..." Bây giờ Chu Nhã Đình ngày càng tò mò về Cát Vũ, không nhịn được hỏi tiếp.
"Đây là Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, bảo vật của Mao Sơn Tông. Nếu rót linh lực vào thì có thể tùy ý phóng to thu nhỏ. Ta có nói cô cũng không hiểu đâu. Nói tóm lại, sau này tiểu quỷ sẽ không còn quấn lấy cô nữa."
Dứt lời, Cát Vũ bỗng chuyển đề tài, vội nói tiếp: "Nhưng ta buộc phải nhắc nhở cô, cô đã ở bên tiểu quỷ kia lâu như vậy, cơ thể đã nhiễm quá nhiều âm sát chi khí, có lẽ sau này sẽ liên tục gặp xui xẻo. Mặc dù tiểu quỷ có thể giúp cô lên như diều gặp gió trong khoảng thời gian ngắn, sự nghiệp tăng vọt, nhưng chắc chắn sẽ có điều kiện để hoán đổi, có thể là tuổi thọ hoặc nửa đời sau cô sẽ cực kỳ thảm hại, thất bại hoàn toàn, có được ắt có mất, nên cô phải chuẩn bị tâm lý."
"Ta nói thế vẫn chưa đủ rõ à? Ý của ta là nếu cô ở lâu bên tiểu quỷ thì hại nhiều hơn lợi, sớm muộn gì thứ mà nó mang đến cho cô cũng phải bị trả lại, có thể là mấy năm tuổi thọ hoặc cô sẽ mất hết tất cả. Ta nói vậy cô đã hiểu rồi chứ?” Cát Vũ lại nói.
Nghe Cát Vũ nói thế, Chu Nhã Đình gần như bật khóc, run rẩy nói: "Ta đã phấn đấu, cố gắng nhiều năm mới có được mọi thứ như bây giờ, ta không muốn đánh mất những thứ này. Cát tiên sinh, ngươi có thể giúp ta được không... Ngươi hãy nghĩ thử xem có cách nào để hóa giải hay không, tốn bao nhiêu tiền ta cũng đồng ý."
Dứt lời, Chu Nhã Đình ôm chặt cánh tay Cát Vũ, như sợ Cát Vũ sẽ chạy mất.
Kể từ khi chứng kiến bản lĩnh của Cát Vũ, Chu Nhã Đình đã hoàn toàn tin tưởng Cát Vũ. Tiểu quỷ lợi hại như vậy, ngay cả nhà họ Lôi và nhà họ Hà đều không thể làm gì được, nhưng Cát tiên sinh này vừa đến, chẳng tốn bao nhiêu sức đã đánh tiểu quỷ kia hồn bay phách tán.
Mặc dù Chu Nhã Đình ở chung với tiểu quỷ này khá lâu, cũng hơi ỷ lại nó. Ban đầu bọn họ chung sống rất hòa hợp, nhưng dạo gần đây, tiểu quỷ này ngày càng ỷ lại mình, cũng đòi hỏi nhiều hơn, khiến mình không thể đáp ứng được, hơn nữa tiểu quỷ còn bắt đầu tổn thương hành hạ mình, nên chút tình cảm duy nhất cũng vì thế mà tan biến.
Gần đây, Chu Nhã Đình ngày càng sợ hãi tiểu quỷ, vì nó đã uy hiếp nghiêm trọng đến tính mạng của cô.
Sau khi tiểu quỷ bị tiêu diệt, sắc mặt của Chu Nhã Đình đã tốt hơn rất nhiều. Trên nước da trắng mịn bắt đầu đỏ ửng, cô ôm chặt cánh tay Cát Vũ, hắn thử rút ra hai lần nhưng không được, trong lòng cũng bất đắc dĩ.
Thế là hắn lên tiếng: "Chu tiểu thư, để ta nói cho cô biết, cuộc đời con người luôn thăng trầm, nửa mừng nửa lo, có chuyện vui, nhưng cũng có chuyện phiền muộn. Tiểu quỷ này xuất hiện, chẳng qua chỉ mang toàn bộ cơ hội và vận may trong cuộc đời cô tới trước mà thôi, nên cô mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Bây giờ, vận may đã dùng hết rồi, chỉ còn lại vận rủi mà thôi. Ta không thể nào xen vào cơ duyên của con người, e rằng không thể giúp gì được."
Gương mặt xinh đẹp của Chu Nhã Đình nhất thời cứng đờ, nước mắt rơi lã chã, không những không buông tay, mà còn ôm chặt cánh tay của Cát Vũ hơn, dứt khoát tựa đầu vào vai Cát Vũ, khóc nức nở, cô vừa khóc vừa nói: "Ta luôn cố gắng hơn bất cứ ai khác... nhưng lại không đạt được kết quả như mình mong muốn. Dưới sự bất đắc dĩ, ta mới mời tiểu quỷ từ Thái Lan này về. Sớm biết thế này, chắc chắn ta sẽ không làm như vậy... Không dễ gì ta mới có được mọi thứ, ta không muốn đánh mất như thế... Hu hu... Ta phải làm sao đây..."
Nước mắt của cô đã thấm ướt vai áo của Cát Vũ, khiến Cát Vũ cũng bất lực, hắn hít sâu một hơi nói: "Cô đừng khóc... Ta sẽ nghĩ cách giúp cô... "
Chu Nhã Đình lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn Cát Vũ, trên hàng mi dài vẫn còn đọng nước mắt, đôi môi anh đào đỏ mọng kề sát Cát Vũ hỏi: “Cát tiên sinh… ngươi nói… Tiếp theo ta nên làm thế nào?"
Cát Vũ gãi đầu đáp: "Thế này đi, cô làm ngôi sao được mấy năm, chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền. Kể từ ngày mai, cô hãy tiêu hết số tiền cô đã kiếm được, nhưng phải dùng vào việc từ thiện. Cô có thể xây cầu mở đường, giúp người già neo đơn nghèo khổ, hoặc xây mấy trường tiểu học Hy vọng. Như vậy có thể giúp cô tích lũy phúc đức, có lẽ tình hình sau này sẽ được cải thiện.”
“Quyên góp hết ư?” Chu Nhã Đình hơi luyến tiếc nói.
"Đúng vậy, toàn bộ số tiền mà cô đã kiếm được kể từ ngày cô mời tiểu quỷ về, không được giữ lại một xu. Như vậy có thể dẫn đến tác dụng nhất định. Nếu cô không làm theo những gì ta nói, thì tình hình sẽ ngày càng trở nên tồi tệ.” Cát Vũ nói.
“Vậy thì ta sẽ không còn gì nữa ư?” Chu Nhã Đình vẫn hơi luyến tiếc, mấy năm nay, cô trở thành ngôi sao, đóng phim, ca hát, gom góp được không ít gia sản, nếu quyên góp hết, có lẽ ai cũng khó mà chấp nhận được.
"Cô muốn sống hay muốn tiền thì tùy cô. Ta chỉ nhắc nhở cô thế thôi. Với thân phận và địa vị bây giờ của cô, cho dù tiêu hết tiền, có lẽ cũng sẽ sớm tích lũy được nhiều của cải hơn.” Cát Vũ nhắc nhở.
Chu Nhã Đình nghe vậy thì sáng mắt lên. Đúng vậy, bây giờ cô vẫn là một ngôi sao, chỉ cần cô đóng thêm vài bộ phim, tổ chức mấy buổi hòa nhạc nữa là sẽ có được tất cả.
Nghĩ đến đây, Chu Nhã Đình gật đầu lia lịa nói: "Được... Ta sẽ làm theo lời ngươi nói. Ngày mai, ta sẽ bảo trợ lý của ta đi quyên góp hết tiền."
"Tốt nhất là cô phải tự tay làm những việc này. Cho dù sau này cô kiếm được tiền thì cũng phải dành hơn một nửa để làm từ thiện. Lâu dần, có lẽ vận may của cô sẽ được cải thiện." Cát Vũ nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.