Cô vừa lùi vừa chỉ tay về phía tiểu quỷ, run rẩy nói: "Nó... nó đang cười với ta, còn gọi ta là mẹ..."
Cát Vũ đã nói với cô rằng không được rời xa hắn quá ba bước, nhưng chỉ trong nháy mắt, Chu Nhã Đình đã rời xa hắn mười mấy mét, khiến Cát Vũ cảm thấy buồn bực. Lúc nãy hắn chỉ tập trung vào tiểu quỷ, không ngờ lại suýt quên mất chuyện của Chu Nhã Đình.
Sau một hồi hoảng sợ, Cát Vũ đã vội vàng bước tới, định kéo Chu Nhã Đình lại, nhưng còn chưa kịp đi tới bên cạnh cô thì cơ thể cô bỗng cứng đờ, một luồng khí đen từ phía sau bay tới, chui thẳng vào trong người cô.
Bây giờ cả người Chu Nhã Đình tràn ngập khí đen, sắc mặt bỗng trở nên cực kỳ dữ tợn, trên mặt dày đặc mấy mạch máu như rễ cây, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên vô cùng đáng sợ, ấn đường tối đen, môi tím tái, cả người liên tục lui về phía cửa, rồi giơ tay lên bóp cổ mình, hung dữ nói với Cát Vũ: "Đồ xấu xa, tại sao ngươi lại muốn chia rẽ mẹ con ta, không ai có thể chia cắt mẹ con ta, ta phải khiến mẹ ở bên ta mãi mãi."
“Uầy, tiểu quỷ nhà ngươi còn rất hống hách đấy, bây giờ ngươi mau cút khỏi người cô ấy ngay, bằng không bần đạo sẽ nổi giận, đánh ngươi đến mức hồn bay phách tán.” Cát Vũ ngừng bước, nhìn vẻ mặt hung dữ của Chu Nhã Đình, trầm giọng nói.
"Ngươi là người xấu, ngươi mau rời khỏi đây ngay, bằng không ta sẽ gi3t ch3t cô ta." Rõ ràng tiểu quỷ này cực kỳ kiêng kỵ Cát Vũ, nó cảm nhận được hơi thở người tu hành trên người Cát Vũ, biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Cát Vũ, đành phải dùng tính mạng của Chu Nhã Đình để uy hiếp.
Cát Vũ ngẫm nghĩ, biết mặc dù oán khí của tiểu quỷ rất nặng, nhưng dù gì cũng là một đứa trẻ, tính cách vẫn chưa trưởng thành, nên giơ hai tay lên nói: "Được được... Ta sẽ đi ngay. Nhưng ngươi cứ đứng ở cửa như thế ta cũng không ra được, ngươi tránh qua một bên đi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta không được tổn thương mẹ của ngươi nữa."
“Ngươi mau đi đi, chuyện của mẹ con ta không cần ngươi quan tâm.” Tiểu quỷ nổi giận nói.
Cát Vũ đành phải đi về phía cửa, tiểu quỷ ở trong người Chu Nhã Đình dán sát vào tường, nhìn về phía Cát Vũ. Mắt thấy hai người sắp đối diện nhau, Cát Vũ bỗng ra tay, dùng trảm quỷ quyết đã sớm ngưng tụ không ít linh lực hóa thành kiếm chỉ, đâm về phía nguc của Chu Nhã Đình.
Cảm giác tay rất mềm mại, còn cực kỳ co giãn, nhưng chiêu trảm quỷ quyết này thật sự có tác dụng, Chu Nhã Đình phát ra tiếng hét thảm thiết, một luồng khí đen rời khỏi cơ thể cô, bay về một góc.
Cơ thể Chu Nhã Đình mềm nhũn, được Cát Vũ đỡ lấy, ôm vào lòng.
Cát Vũ ôm cô khẽ lắc, lớn tiếng gọi: "Này... cô tỉnh lại đi."
Một lúc sau, Chu Nhã Đình giật mình, chợt tỉnh lại, cô mơ màng liếc nhìn xung quanh hỏi: "Xảy… xảy ra chuyện gì vậy?"
Cát Vũ còn chưa kịp trả lời thì trong phòng lại vang lên giọng nói đầy hằn học và oán hận của tiểu quỷ: "Mẹ... mẹ lại lừa con, mẹ đã nói sẽ đưa con về nhà rồi ở bên con mãi mãi, nhưng mẹ lại tìm người tới đuổi con đi, mẹ luôn lừa con! Mẹ là đồ lừa đảo, con sẽ không tha cho mẹ đâu, cho dù con hồn bay phách tán cũng phải kéo mẹ theo!"
Nghe thấy giọng nói của tiểu quỷ, trên gương mặt tái nhợt của Chu Nhã Đình lại hiện lên vẻ vô cùng sợ hãi, suýt bật khóc, run rẩy nói: "Ngươi mau đi đi… Không phải là ta không cần ngươi, mà là ngươi yêu cầu quá cao, ta đáp ứng không đủ. Dù gì người và quỷ cũng không chung đường. Nếu ngươi còn ở lại bên ta, thì ngươi sẽ hại chết ta..."
"Con mặc kệ, mẹ đã nói sẽ ở bên con mãi mãi, thì một ngày cũng không thiếu, bằng không mẹ phải xuống đây với con..."
Tiểu quỷ vừa dứt lời, quỷ khí u ám ở xung quanh càng nồng nặc hơn, bình hoa, tách trà, khay dĩa trong phòng đều bắt đầu rung chuyển, phát ra tiếng leng keng, lơ lửng giữa không trung, rồi bay về phía Cát Vũ và Chu Nhã Đình.
“Đúng là ngu xuẩn mất khôn, tự tìm đường chết!” Cát Vũ căm hận mắng, vội vàng ném một lá bùa màu vàng ra, ngưng tụ thành một tấm bình phong cương khí, chắn trước mặt hắn và Chu Nhã Đình, mấy món đồ bay về phía bọn họ đều bị tấm bình phong cương khí này chặn lại, đồng loạt rơi xuống sàn vỡ nát.
Cát Vũ lại lấy bùa đuổi tà ở trên người ra, nhét vào tay Chu Nhã Đình, trầm giọng nói: "Cô cầm lá bùa này, tiểu quỷ sẽ không thể nhập vào cơ thể cô, giờ ta sẽ đi tiêu diệt tiểu quỷ này."
Chu Nhã Đình hơi ngơ ngác, nhưng vẫn cầm lá bùa màu vàng mà Cát Vũ đưa cho.
Lúc này, hai mắt Cát Vũ bỗng biến thành màu hổ phách, phóng ra tia sáng lạnh lẽo, Cát Vũ mở thiên nhãn ra, tìm kiếm nơi ẩn nấp của tiểu quỷ.
Cát Vũ lấy mấy đồng xu ra, ném về phía tiểu quỷ với tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng tiểu quỷ cũng rất nhanh, mỗi lần đồng xu của Cát Vũ suýt ném trúng người nó, thì nó lại nhẹ nhàng né tránh.
Nhưng mục đích của Cát Vũ không phải là dùng đồng xu để tiêu diệt tiểu quỷ, mà là để bố trí trận pháp nhỏ, chặn đường lui của tiểu quỷ. Sau một hồi né tránh, khi nó định rút lui thì phát hiện phía sau đã có mấy ánh vàng lấp lóe, chặn đường đi của nó. Bây giờ nó mới biết mình đã trúng kế của Cát Vũ.
Tiểu quỷ cực kỳ giận dữ, không còn né tránh nữa, mà gào lên thảm thiết, lao thẳng về phía Cát Vũ và Chu Nhã Đình với dáng vẻ liều mạng.
Lúc tiểu quỷ chuẩn bị vồ tới, Cát Vũ bỗng nở nụ cười gian xảo, nhanh chóng lấy gương bát quái ra, bấm pháp quyết, gương bát quái chợt lóe lên ánh vàng, bao trùm lên người tiểu quỷ.
Ánh vàng này rất có tác dụng trong việc trấn áp quỷ vật, tiểu quỷ sợ hãi hú lên, giơ hai tay lên che mắt lại, nằm sấp dưới sàn không dám nhúc nhích nữa.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện lại diễn ra rất nhanh, Cát Vũ tiến lên hai bước, rút Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đang đeo ở bên hông ra, chém lên người tiểu quỷ.
.