Nhìn thấy Bạch Triển và Lê Trạch Kiếm đều tung ra đại chiêu, định tung đòn chí mạng cuối cùng vào nữ quỷ Phượng Di, Cát Vũ và Dương Phàm cũng không nhàn rỗi, đều cầm pháp khí lên và tiến về phía Phượng Di.
Ngay khi thuật pháp Tiểu Diễn Lục Biến của Lê Trạch Kiếm vừa thi triển ra, lập tức bao vây nữ quỷ Phượng Di, sáu thanh phi kiếm đồng thời bay ra chém xuống người Phượng Di.
Lúc này, đao thứ ba của Quy Nguyên Trảm của Bạch Triển cũng chém xuống. Phượng Di cuối cùng cũng chịu không nổi, chỉ kịp chặn bốn thanh phi kiếm của Lê Trạch Kiếm, hai thanh còn lại rơi trên người bà ta.
Một chiêu Quy Nguyên Trảm của Bạch Triển cũng chém cho sát khí đen đỏ khắp người bà ta tán loạn hơn phân nửa.
Quỷ thể của Phượng Di bay ra ngoài, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Sát khí khắp người bà ta đều đã yếu đi hơn phân nửa, lại bị mọi người vây quanh.
Nhìn thấy Phượng Di như vậy, Bạch Triển thu thần thông, một tia bạch mang bay ra khỏi người hắn ta. Hắn ta trở lại dáng vẻ trước đây, lại lấy ra Hỏa Tinh Xích Long Kiếm từ trên người.
Còn Lê Trạch Kiếm cũng thu lại thuật pháp Tiểu Diễn Lục Biến, sáu thân hình di chuyển đến gần bản thể của y, cuối cùng hồi phục thành một người.
Lúc này, Cát Vũ mới nhận ra Lê Trạch Kiếm đang sử dụng tuyệt kỹ của Long Hổ Sơn, Tiểu Diễn Lục Biến.
Bà tổ của Lê Trạch Kiếm trước đây đã ở Long Hổ Sơn, sau đó kết hôn với ông tổ của Lê Trạch Kiếm, thế nên y có thể biết được thuật pháp Tiểu Diễn Lục Biến này cũng không có gì ngạc nhiên.
Chẳng trách người của Long Hổ Sơn vẫn cứ truy đuổi y. Một người không phải là đệ tử của Long Hổ Sơn, nhưng lại nắm rõ tuyệt kỹ nhà nghề của Long Hổ Sơn, nếu thuật pháp này để cho người ngoài học được, chẳng phải thủ đoạn Tiểu Diễn Lục Biến sẽ trở nên vô dụng sao?
Có vẻ như Long Hổ Sơn không chỉ đang muốn đoạt lại Thần Kiếm Truy Hồn từ trong tay của Lê Trạch Kiếm, mà còn muốn giết người diệt khẩu.
Mọi người vây quanh Phượng Di lại, ai cũng dùng pháp khí cảnh giác chĩa về phía bà ta.
Mặc dù lúc này Phượng Di bị trọng thương, nhưng con giun xéo lắm cũng quằn. Hiện tại bà ta vẫn mạnh mẽ như trước, mọi người đều không dám xem nhẹ.
"Phượng Di, nể tình thân thế ngươi đáng thương, ta có thể cho ngươi một cơ hội, không đánh ngươi hồn phi phách tán. Chỉ cần chịu phạt trong Tụ Linh tháp này, ngươi đã giết bao nhiêu người thì phải cứu bấy nhiêu người, lấy công chuộc tội, nói không chừng có một ngày ngươi vẫn có cơ hội được siêu độ một lần nữa." Cát Vũ trầm giọng nói.
Nói xong, Phượng Di ngẩng đầu lên nhìn về phía Cát Vũ, nở nụ cười âm u, lộ ra hàm răng trắng phếu: “Muốn điều khiển ta, trở thành con rối của ngươi ư, nằm mơ đi. Ta thà chết chứ không sống tạm cho người khác!"
Lời còn chưa dứt, sát khí đen đỏ trên người Phượng Di lại đằng đằng, cả mặt đất khẽ rung chuyển, trên đất cát bay đá chạy. Mái tóc dài của bà ta lại tung bay trong gió. Bà ta giang hai tay ra, phát ra tiếng quỷ khóc cuồng loạn. Bên trong miệng máu đột nhiên có một hạt châu đỏ như máu lập lòe, đột nhiên nứt toác ra, một mảng màu đỏ lập tức bao phủ lấy thân thể của Phượng Di. Thủ đoạn như vậy nhất thời khiến cho khí thế của Phượng Di phút chốc không có ai sánh bằng, khủng b0 vạn phần.
"Nguy rồi! Phượng Di dùng quỷ đan tự thân cô đọng, muốn đồng quy vu tận với chúng ta. Đừng cho ả có cơ hội nữa, trực tiếp chém giết thần thức của ả, khiến ả hồn bay phách tán đi!" Bạch Triển hoảng sợ cất lời, bảo mọi người nhanh chóng lui về phía sau.
Chỉ trong giây lát này, toàn bộ đại viện lại tràn ngập một luồng sát khí đỏ đen, cuộn trào không ngừng.
Tình huống khủng b0 lại tái diễn, ngoài luồng sát khí đen đỏ vô cùng vô tận đằng đằng trên mặt đất, mái tóc dài của nữ quỷ Phượng Di quấn lấy toàn bộ đại viện giống như một con rắn. Chỉ trong khoảnh khắc, bốn phương tám hướng toàn là sát khi đỏ đen, còn có vô số sợi tóc dài đang bay múa, lan tràn về phía bọn họ.
Đá vụn lớn nhỏ của hòn non bộ bị Bạch Triển đập vỡ đều bay hết lên không trung, đập về phía mấy người bọn họ.
Toàn bộ đại viện nhất thời biến thành một chốn địa ngục tr4n gian.
Tất cả mọi người đều vung pháp khí trên tay, không ngừng thanh trừ từng tảng đá đang liên tục đập về phía mình.
Nhưng những sợi tóc đen dài đó thực sự đang lan tràn khắp nơi, quấn lấy bọn họ.
Lê Trạch Kiếm vội vàng bắn phi kiếm ra, xoay tròn nhanh chóng, không ngừng chặn lại những tảng đá đang bay tới.
“Má nó chứ, không dứt được. Cho ả một cơ hội mà còn không biết sống chết, vậy để cho ả chết đi!” Tính tình nóng nảy của Bạch Triển nổi lên, hắn ta không quan tâm điều gì nữa, Hỏa Tinh Xích Long Kiếm trong tay chợt lóe, ngọn lửa đột nhiên bùng lên. Hắn ta lấy ra một lá bùa màu lam đập vào trên Hỏa Tinh Xích Long Kiếm. Hỏa Tinh Xích Long Kiếm nhất thời phun ra một ngọn hỏa long, tức thì thiêu đốt những sợi tóc dài đang trườn về phía mọi người, tạo ra âm thanh xèo xèo.
Khoảnh khắc tiếp theo, dưới sự bảo vệ của thanh phi kiếm, Bạch Triển duỗi tay cắt ở ấn đường, lấy ra một giọt tinh huyết, kẹp trong lòng bàn tay, bấm vài pháp quyết, lập tức trong lòng bàn tay có tinh mang di động.
Bạch Triển lớn tiếng niệm trong miệng: "Vô thượng ngọc thanh vương, thống thiên tam thập lục, cửu thiên phổ hóa trung, hóa hình thập phương giới, thủ bả cửu thiên khí, khiếu phong tiên lôi đình, năng dĩ trí tuệ lực, nhiếp phục tru ma tinh, ngũ lôi chân quyết đệ tứ thức - Thiểm Lôi Trảm!"
Theo tiếng hét lớn của Bạch Triển, trên đỉnh đầu tức thì sấm rền cuồn cuộn, phong vân nháy mắt thay đổi.
Hắn ta giơ cao Hỏa Tinh Xích Long Kiếm trong tay, chém một kiếm về phía Phượng Di.
Ngay khi kiếm hạ xuống, vài tia chớp từ bầu trời tối đen như mực liên tiếp giáng xuống, tất cả đều đáp trên Hỏa Tinh Xích Long Kiếm trong tay hắn ta, sau đó bị kích phát ra, tất cả đều bay về phía Phượng Di.
Nơi Phượng Di đang đứng lập tức bị nổ tung thành mấy cái hố lớn, những tia chớp nhỏ không ngừng lập lòe trên mặt đất.
Phượng Di kinh hãi vội vàng né tránh. Lúc này Cát Vũ cũng bấm mấy pháp quyết, giơ thanh Mao Sơn Thất Tinh kiếm trong tay lên, bảy thanh kiếm nhỏ lập tức tách ra khỏi thân kiếm, nhìn xung quanh Cát Vũ, vang lên tiếng "vù vù".