Nghe Cát Vũ nói như vậy, Phượng Di đang đứng trên đỉnh non bộ không thể bình tĩnh được. Bà ta giơ tay chỉ vào Cát Vũ và nói với vẻ hoài nghi: "Ngươi... ngươi đang nói bậy. Ta rất hiểu con người của đại soái, tâm tư của hắn cực kỳ ác độc, giết người không chớp mắt. Chỉ cần hắn nhận định đứa bé kia là một nghiệp chướng, khẳng định sẽ không để cho nó sống sót, làm sao nó có thể sống sót chứ!"
Cát Vũ tiến lên vài bước, trầm giọng nói: "Ta không biết nói dối. Mặc dù con người gã đại soái đó có tâm tư ác độc, khăng khăng muốn giết đứa bé. Nhưng hai binh lính do đại soái phái đi đều lo lắng đại soái đột nhiên đổi ý, sau này tìm bọn họ tính s,ổ nên không hề ném đứa bé đó vào bãi tha ma cho chó ăn, mà đã trực tiếp đặt đứa bé đó trước cửa nhà một gia đình, cho người ta nhận nuôi rồi."
"Đứa nhỏ đó không chết, đại soái cũng không biết. Ngươi suy nghĩ cẩn thận lại đi, hai binh lính đó sao có thể xuống tay đối với một đứa nhỏ như vậy được chứ?"
Phượng Di hoang mang, đứng trên hòn non bộ thất thần tự lẩm bẩm: "Không thể nào... Nó không thể nào còn sống... Làm sao nó có thể sống sót... Đại soái muốn nó chết, nó sẽ không sống nổi..."
Nói đến đây, vẻ mặt của Phượng Di lại trở nên gớm ghiếc, chỉ vào Cát Vũ và nói: "Ngươi đang nói dối ta, ngươi nhất định là đang nói dối ta! Ngươi muốn hóa giải oán niệm của ta, khiến ta cam tâm bị các ngươi hàng phục. Đây là chuyện không có khả năng! Tất cả các ngươi đều phải chết!"
Cát Vũ biến sắc, nói tiếp: "Phượng Di, ngươi thu tay lại đi, đứa nhỏ đó quả thật vẫn còn sống. Nếu ngươi không tin, ta có thể cho ngươi xem chứng cứ!"
Phượng Di nghe vậy, lập tức thu sát khí trên người, có chút kích động nói: "Chứng cứ... chứng cứ gì, chứng cứ ở đâu?"
"Ta đã dùng thuật Cấm Cố phong ấn đoạn quá khứ đó, bây giờ ta sẽ cho ngươi xem!"
Cát Vũ nói xong thì giơ tay bấm một pháp quyết, lá bùa vàng bay ra lơ lửng giữa không trung, "bùm" một tiếng rồi bốc cháy, nhất thời có đoạn hình ảnh mơ hồ hiện ra.
Hình ảnh tuy không rõ ràng lắm, mờ mờ ảo ảo, giống như cách một tầng sương sa, nhưng vẫn có thể nhìn được.
Trong hình ảnh không phải gì khác mà chính là những gì diễn ra sau khi hai binh lính ôm đứa bé rời khỏi phủ đại soái, hiện rõ khung cảnh lúc bấy giờ.
Hai binh lính kia đặt đứa trẻ trước cổng một ngôi nhà có bảng hiệu Tr4n phủ, sau đó trốn trong ngõ, đợi người nhà họ Tr4n ra và bế đứa trẻ vào.
Khi Phượng Di nhìn thấy hình ảnh này, bà ta như bị sét đánh, biểu cảm trên gương mặt vô cùng phức tạp, bao gồm vẻ không tin, bi thương, đau đớn, bối rối, hối hận, yêu thương... Bất tri bất giác, hai dòng huyết lệ lại chảy ra từ mắt bà ta.
"Con của mẹ..." Phượng Di hét lên thê thảm một tiếng, lấy tay che mặt khóc nức nở.
Có thể là bởi vì biết con của mình lúc đó vẫn chưa chết, trong lòng quá mức kích động nên hoàn toàn quên mất ở đối diện có hai vị cao thủ đang như hổ rình mồi.
Tâm trạng của Phượng Di lúc này chắc hẳn rất phức tạp, trong cơn tức giận, bà ta đã quyết định lục động tam đao, hóa thành Quỷ Ma, trong một đêm đã tàn sát tất cả mọi người trong toàn bộ phủ đại soái.
Nhưng bà ta làm sao cũng không nghĩ rằng đứa con của mình lúc ấy vẫn còn sống.
Trong khi Phượng Di đang khóc lóc thảm thiết không thôi, thanh phi kiếm trên đầu Lê Trạch Kiếm đột nhiên b4n ra, trực tiếp gi3t ch3t Phượng Di.
Phượng Di lúc đó không hề đề phòng, phi kiếm tỏa ra ánh sáng vàng đâm thủng cơ thể Phượng Di rồi cứ thế xuyên qua.
Thanh phi kiếm này không phải là pháp khí bình thường, giết người chém quỷ đều là vũ khí sắc bén. Một đòn này cũng đủ khiến Phượng Di bị thương nặng.
Chỉ nhìn thấy Phượng Di hét lên một tiếng cuồng loạn, sát khí đen đỏ tràn ngập quanh thân đột nhiên thu lại, khuôn mặt méo mó lại trở nên vô cùng gớm ghiếc.
"Các ngươi... các ngươi đều là một lũ dối trá, ta sẽ giết các ngươi!"
Hai tay Phượng Di run lên, một đám sát khí đỏ tươi hóa thành vô số thanh lợi kiếm bắn về phía đám người.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, tự lùi lại vài bước.
Không ngờ Lê Trạch Kiếm lại bất ngờ tấn công khi Phượng Di đang lơ đãng. Thực ra đây là biện pháp thích hợp nhất, lúc trước Phượng Di hóa thành Quỷ Ma cũng đã không thể siêu độ luân hồi rồi. Oán niệm của bà ta quá sâu, trải qua hàng trăm năm, nó sẽ chỉ ngày càng nặng thêm. Loại quỷ vật cực phẩm như thế này chỉ có thể đánh cho hồn phi phách tán hoặc là phong ấn, không có khả năng siêu độ được.
Lê Trạch Kiếm vừa động thủ như vậy, Bạch Triển cũng không nhàn rỗi, cây đao Lưỡng Nhận Tam Tiêm trong tay phát ra một tiếng giòn tan, nghênh đón lưỡi kiếm sắc bén được ngưng kết từ đám sát khí màu đỏ kia.
Thanh đao Lưỡng Nhận Tam Tiêm bay múa, hóa giải tất cả thanh lợi kiếm do đám sát khí đen đỏ hóa thành. Đột nhiên, thân pháp của Bạch Triển bất ngờ trở nên kỳ quái, một giây trước còn cách Phượng Di hơn mười thước, giây tiếp theo đã đến bên cạnh Phượng Di, thanh đao Lưỡng Nhận Tam Tiêm trong tay lập tức đánh xuống thân thể của Phượng Di.
Thanh đao Lưỡng Nhận Tam Tiêm đánh trúng hòn non bộ, sỏi đá lập tức sụp đổ, một hòn non bộ gần như bị san phẳng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không chỉ Cát Vũ mà cả Lê Trạch Kiếm đứng bên cạnh cũng kinh ngạc thốt lên: "Tốc độ nhanh quá, thủ đoạn thật mạnh mẽ!"
“Đây là Quy Nguyên Trảm mà tiểu sư đệ ta đang tu tập cùng một cao thủ. Thứ lợi hại hơn vẫn còn ở phía sau.” Dương Phàm có chút kiêu ngạo nói.
Chưa kịp nói xong thì đã thấy Bạch Triển cầm thanh đao Lưỡng Nhận Tam Tiêm lóe lên lần thứ hai, chạy đến bên cạnh nữ quỷ Phượng Di, lại thêm một đao chém xuống người Phượng Di.
Nhìn thấy Bạch Triển đối phó với nữ quỷ Phượng Di kia, Lê Trạch Kiếm và Cát Vũ lập tức phản ứng lại và cùng nhau lao về phía Phượng Di.
Lê Trạch Kiếm bấm pháp quyết, quát to: "Tiểu Diễn Lục Biến!"
Chỉ một thoáng, một cảnh tượng kỳ lạ đã xuất hiện. Trong lúc Lê Trạch Kiếm đang bấm ngón tay niệm quyết, một người đột nhiên biến thành sáu người, trong tay mỗi người đều cầm một thanh Kiếm Truy Hồn giống hệt nhau.
Vô hình trung, thực lực của Lê Trạch Kiếm tăng vọt.
Cát Vũ dụi dụi mắt, tự hỏi mình có bị lóa mắt hay không, sao Lê Trạch Kiếm lại đột nhiên biến thành sáu người rồi.
Trước khi hắn kịp nhìn rõ, sáu Lê Trạch Kiếm giống hệt nhau đã lao về phía Phượng Di, bao vây và chặn đường rút lui của bà ta.
Vừa rồi, một kiếm của Lê Trạch Kiếm đã đâm trọng thương Phượng Di, chắc hẳn Phượng Di đã sắp không cầm cự được.