Cát Vũ bước nhanh về phía trước, vươn tay kéo Trần Trạch San vào lòng. Trần Trạch San đã lần lượt bị hai quỷ vật bám lên người, khí âm tà nhập vào cơ thể, nên cô đã hôn mê bất tỉnh.
Bây giờ gương mặt vốn trắng mịn của cô đã xám xịt, trên cổ còn có mười dấu ngón tay tím đen cực kỳ rõ ràng.
Quỷ bám lên người không phải là chuyện đùa, cũng may quỷ vật trong Tụ Linh tháp ban nãy đã kịp thời đuổi tên quỷ vật kia ra ngoài, bằng không có lẽ bây giờ mạng nhỏ của Trần Trạch San khó mà giữ lại được.
Nhưng lúc Cát Vũ ôm Trần Trạch San, chợt cảm thấy có gì đó không ổn, cơ thể cô mềm oặt giống như sợi mì, hắn nhanh chóng vươn tay sờ cổ cô. Vừa chạm vào, hắn đã phát hiện ra mạch đập của cô cực kỳ yếu ớt, đã ở trạng thái cận kề cái chết.
Trong lòng Cát Vũ thầm cả kinh, vội vàng mở thiên nhãn ra nhìn xung quanh. Hắn phát hiện ra ở gần đó, một thiên hồn và một địa hồn của Trần Trạch San đã bay ra khỏi cơ thể, bây giờ trên người chỉ còn lại một mệnh hồn.
Cũng may là hai linh hồn đang ở gần, Cát Vũ vội vàng lấy sợi chỉ đỏ ra, quấn quanh hai ngón tay của Trần Trạch San, còn thắt một nút kỳ quái nữa. Đồng thời hắn còn buộc thêm mấy đồng tiền trên sợi chỉ đỏ, lại lấy hai lá bùa màu vàng trống không ra, xé thành hai người giấy cực kỳ thô sơ bằng tay, đặt xuống mặt đất, sau đó nối với đầu còn lại của sợi chỉ đỏ.
Tình huống này rất xấu, lúc nãy Cát Vũ chỉ lo sai khiến các lão quỷ trong Tụ Linh tháp đối phó với hai mươi mấy oán linh, nên không phát hiện ra hồn phách của Trần Trạch San đã rời khỏi thể xác.
Cũng may là phát hiện kịp thời nên vẫn có thể cứu được, bằng không đợi hồn phách bay xa rồi thì muốn lấy về cũng khó.
Tình huống của Trần Trạch San khác với chuyện sợ đến mức hồn phách bay đi, cô là bị oán linh chiếm giữ cơ thể, nảy sinh sự bài xích rất lớn với hồn phách của Trần Trạch San, nên hồn phách mới rời khỏi thể xác. Bây giờ thiên hồn và địa hồn của Trần Trạch San đang cực kỳ sợ hãi với cơ thể này, hoàn toàn không muốn quay về.
Bây giờ Cát Vũ thật sự hơi hối hận, ban đầu hắn không nên dẫn Trần Trạch San đến đây, bởi vì con gái vốn có thể xác yếu đuối, dễ trêu chọc mấy thứ dơ bẩn này nhất.
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng Cát Vũ nhất định phải cứu người, sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Cát Vũ liền đặt cơ thể của Trần Trạch San xuống, để cô ngồi đối diện với mình, hắn cũng ngồi xếp bằng xuống.
Vừa niệm chú xong, Cát Vũ liền giơ hai ngón tay ra, trên đầu ngón tay hiện lên ánh vàng, điểm vào mi tâm của Trần Trạch San.
Cả người Trần Trạch San khẽ run lên, bỗng mở mắt ra, hai mắt không ngừng trợn lên, hiện ra tròng trắng.
Sau đó, sợi chỉ đỏ quấn quanh ngón tay cô bắt đầu khẽ rung lên, mấy đồng tiền treo trên sợi chỉ đỏ va vào nhau, phát ra tiếng vang leng keng lanh lảnh.
Hai du hồn của Trần Trạch San nghe thấy tiếng động của đồng tiền, đôi mắt đờ đẫn mơ màng cùng nhìn về phía bản thể của cô.
Tiếp đó, hai thần hồn kia từ từ bay về phía bên này, cách Cát Vũ ngày càng gần.
Rõ ràng mấy oán linh bị áp tải ở bên cạnh kia không muốn cho hồn phách của Trần Trạch San quay về bản thể, nên đột ngột hét lên, muốn thoát khỏi sự ràng buộc.
Oán linh vừa hét lên, hai du hồn của Trần Trạch San lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, bay về phía sau một khoảng xa.
Trong lòng Cát Vũ cực kỳ tức giận, hắn vội thu tay về rồi rút ra Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ra, chém lên người oán linh đang hung hăng gào thét nhất kia.
Oán linh ấy lập tức bị chém thành hai khúc, hóa thành một luồng khí đen, tan vào hư vô.
Sau khi chém chết oán linh chỉ trong một kiếm, Cát Vũ đã cắm thẳng Mao Sơn Thất Tinh Kiếm xuống đất, bảy thanh tiểu kiếm treo trên thân kiếm đột nhiên thoát ra khỏi thân kiếm, lơ lửng giữa không trung, chĩa về phía mấy oán linh bị bắt làm tù binh kia.
Tình huống này đã rất rõ ràng rồi, hễ có quỷ vật nào dám quấy rầy Cát Vũ một lần nữa, chắc chắn hắn sẽ chém chết không tha.
Chiêu giết gà dọa khỉ này của Cát Vũ vẫn rất hiệu nghiệm, bản thân Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đã tỏa ra hơi thở quang minh chính đại, có tác dụng trấn áp cực mạnh đối với các loại ác quỷ. Mấy oán linh đồng loạt ngừng la hét, trên mặt ai cũng hiện lên nỗi sợ nhìn bảy thanh tiểu kiếm đang lơ lửng giữa không trung. Hễ có bất kỳ tiếng động nào khác thường thì mấy thanh tiểu kiếm sẽ không chút thương tiếc mà phóng về phía bọn chúng, chém bọn chúng đến mức hồn bay phách tán chỉ trong tích tắc, nên không còn ai dám lỗ m4ng nữa.
Cát Vũ lại bấm pháp quyết, hai tay chỉ vào hai du hồn của Trần Trạch San. Hai du hồn vô cùng sợ hãi này lại chậm rãi bay tới đây, nhưng cực kỳ cảnh giác.
Tốc độ của hai du hồn rất chậm, không dễ gì mới tới gần, lúc này trên trán Cát Vũ đã lấm tấm mồ hôi rồi.
“Hồn phách quay về!” Cát Vũ hét lớn.
Hai du hồn của Trần Trạch San đột nhiên biến thành hai ánh trắng chui vào trong hai người giấy, hai người giấy bỗng bật dậy khỏi mặt đất, đi mấy bước tại chỗ, kéo căng sợi chỉ đỏ, mấy đồng tiền treo trên đó không ngừng phát ra tiếng leng keng.
Rõ ràng hai du hồn của Trần Trạch San không muốn chui vào trong cơ thể này lần nữa, nhưng bây giờ bọn chúng không thể kiểm soát được.
Bọn chúng vùng vẫy một hồi, tiếng đồng tiền lắc lư càng lúc càng lớn, đột nhiên hai người giấy ngã xuống đất, hai ánh sáng trắng thông qua sợi chỉ đỏ chui vào trong cơ thể của Trần Trạch San.
Một âm thanh kỳ lạ nhất thời phát ra từ trong cổ họng Trần Trạch San, sau đó ánh mắt của cô trở lại bình thường, cơ thể khẽ run lên, há miệng thở hổn hển.
“San San… cô đã cảm thấy khá hơn chưa?” Cát Vũ hít sâu một hơi, cuối cùng cũng cứu được.
Trần Trạch San bỗng mếu miệng, òa khóc nức nở. Cô nhào vào lòng Cát Vũ, đấm nhẹ vào bả vai Cát Vũ, vừa khóc vừa ai oán nói: “Vũ ca… Lúc nãy ngươi đã đi đâu thế? Để ta đứng đây một mình. Rất nhiều tên quỷ đáng sợ nhào về phía ta, lá bùa mà ngươi đưa cho ta chỉ lóe sáng một lúc rồi không còn tác dụng gì nữa… Hu hu… Ta sợ lắm!” Cát Vũ vỗ vai Trần Trạch San an ủi: "Cô đừng sợ, đừng sợ... Mọi chuyện đã qua rồi, có ta ở đây, cô sẽ không sao đâu."
Không dễ gì mới vỗ về Trần Trạch San ngừng khóc, Cát Vũ đột nhiên nghiêm mặt nói: "Tại sao lúc nãy cô không đi cùng đám công nhân kia, cô không biết ở đây nguy hiểm như thế nào à?"