Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 213:




Coi như lần này tới đây cũng không uổng phí chút nào. Mặc dù yêu đan này không bằng của đại yêu tu luyện mấy trăm năm, nhưng hiệu quả cũng khá tốt nếu kết hợp với mấy dược liệu thượng hạng. Sau khi luyện chế, ít nhất đạo hạnh của Cát Vũ có thể tăng lên một tiền. Cứ như thế hắn có thể trở thành Bát Tiền Đạo Trưởng rồi, càng đến gần với cảnh giới Chân Nhân.
Nghĩ đến đây, Cát Vũ có hơi hưng phấn, không ngờ mình xuống núi chưa tới nửa năm đã có thể thu hoạch lớn như vậy, nhanh hơn rất nhiều so với lúc khổ luyện ở trên núi, thảo nào lão già kia cứ khăng khăng ép mình phải xuống núi để rèn luyện. Chuyện này nhất định là có nguyên do.
Sau khi thu thập xong thành tinh thi, Cát Vũ liền đi về chỗ cũ, nghĩ nơi này vẫn còn mấy cỗ quan tài mà mình chưa thu thập xong.
"Vũ ca... cứu ta với!" Trần Trạch San hét lên lần cuối, rồi nhanh chóng không còn động tĩnh gì nữa.
Nghe thấy tiếng hét, tim của Cát Vũ nhất thời loạn nhịp, nghĩ rằng lần này phiền phức rồi. Ban nãy hắn chỉ lo đối phó với thành tinh thi, không ngờ lại quên mất Trần Trạch San vẫn đang ở đó.
Trong ấn tượng của hắn, hình như lúc thành tinh thi nhảy ra khỏi quan tài, Trần Trạch San đã chạy cùng đám công nhân kia rồi.
Tại sao bây giờ Trần Trạch San vẫn còn ở đây chứ?
Nơi này không chỉ có một thành tinh thi, vẫn còn rất nhiều vong linh chết oan, oán khí rất nặng. Lúc nãy Cát Vũ đã mở từng cỗ quan tài ra xem rồi, tất cả đều là quỷ bị chặt đầu, thậm chí còn có trẻ nhỏ, chết rất thảm thương, nên oán khí cực kỳ lớn.
Cát Vũ hoàn toàn không dám nghĩ nữa, đành phải tăng tốc chạy về phía cũ. Chẳng mấy chốc hắn đã quay lại nơi đặt mấy cỗ quan tài. Đợi tới khi hắn nhìn thấy nơi đó, ngoài mấy cỗ quan tài ra thì còn có một bóng người đang đưa lưng về phía hắn, bả vai không ngừng run rẩy.
Bóng lưng này chính là Trần Trạch San, cả người tràn đầy quỷ khí, bên ngoài cơ thể còn tỏa ra sát khí màu đen. Với bộ dạng này thì không cần nói cũng biết, chắc chắn cô đã bị quỷ bám vào người rồi. Xung quanh Trần Trạch San còn có mấy sát khí màu đen đang bay lơ lửng, ngưng đọng không tan, hơn nữa số lượng còn rất nhiều.
“Ngươi mau rời khỏi cơ thể cô ấy, bằng không bần đạo sẽ không khách sáo với ngươi đâu!” Cát Vũ nhìn về phía Trần Trạch San, trầm giọng nói.
“Ngươi đã giết lão thái gia nhà ta, ta phải khiến người phụ nữ này đền mạng cho lão thái gia của ta!” Một giọng nói cực kỳ thù hận bỗng vang lên.
"Lão thái gia ư? Ngươi đang nói thành tinh thi kia à? Nó đã sớm chết rồi, vì thi thể hóa cương nên đã bị ta thiêu rụi." Cát Vũ cười khẩy.
"Người phụ nữ này phải chết, ngay cả ngươi cũng phải chết! Bây giờ ngươi mau quỳ xuống, bằng không ta sẽ giết người phụ nữ này!" Trần Trạch San nói bằng giọng nói trầm thấp khàn đặc cực kỳ đáng sợ, từ từ xoay người lại đối mặt với Cát Vũ. Lúc Cát Vũ nhìn thấy Trần Trạch San thì cũng không khỏi giật mình. Trần Trạch San vốn dĩ xinh đẹp như hoa, nhưng sau khi bị thứ dơ bẩn này bám vào người, thì gương mặt cực kỳ méo mó, môi tím đen, mắt đã biến hết thành màu đen, giống như vực sâu không thấy đáy, không ngừng cuộn trào lòng hận thù vô tận.
"Ha ha... Ngươi đang uy hiếp ta sao? Bần đạo chỉ lo việc hàng yêu phục ma, thay trời hành đạo. Người phụ nữ này đâu liên quan gì đến ta. Nếu các ngươi muốn giết thì cứ việc giết đi, chẳng liên quan gì đến ta cả. Sau khi các ngươi giết cô ấy, ta vẫn sẽ đánh các ngươi đến mức hồn bay phách tán. Nhưng ta có thể cho các ngươi một cơ hội, nếu bây giờ ngươi thả người ra, ta có thể siêu độ cho các ngươi, cũng như bỏ qua mọi chuyện cũ.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.
Trong lúc nói, Cát Vũ đã vỗ nhẹ vào Tụ Linh Tháp, âm thầm bấm pháp quyết, giải phong ấn của Tụ Linh Tháp. Tụ Linh Tháp khẽ lóe lên, mấy luồng sát khí màu đỏ vòng ra phía sau Cát Vũ, không ngừng lượn lờ.
Qua thời gian dài như vậy, Cát Vũ và quỷ vật trong Tụ Linh tháp đã sớm bồi dưỡng sự hiểu ngầm sâu đậm rồi. Cho dù Cát Vũ không nói một lời thì mấy lão quỷ kia cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Cát Vũ. Hắn thả bọn chúng ra ngoài là để bọn chúng thừa cơ giành lại cơ thể của Trần Trạch San, khi bị mấy oán linh với oán khí cực kỳ nặng nề kia chiếm giữ, càng kéo dài thời gian thì càng tổn thương cho cơ thể Trần Trạch San.
Cơ thể của con gái vốn đã rất yếu ớt rồi.
"Bọn ta đang sống yên ổn ở đây, nhiều năm như vậy vẫn không tranh giành với đời, cũng chưa từng làm hại ai, vậy mà các ngươi cứ liên tục quấy rầy sự thanh tịnh của bọn ta, còn đào thi thể của bọn ta lên, phơi thi ngoài đồng hoang. Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì, cho dù bọn ta hồn bay phách lạc cũng không để ngươi sống yên ổn.” Quỷ vật càng nói càng kích động, đột nhiên duỗi tay ra, bóp cổ Trần Trạch San.
Trong lòng Cát Vũ kinh hãi, vội tiến lên mấy bước, sốt sắng nói: "Trước tiên ngươi đừng ra tay, có gì thì cứ từ từ mà nói, các ngươi có yêu cầu gì, ta cũng có thể đáp ứng cho các ngươi."
"Chẳng phải vừa rồi ngươi rất lợi hại à? Bây giờ ta sẽ giết người phụ nữ này để xem ngươi làm như thế nào?" Quỷ vật nói, dùng hai tay bóp cổ Trần Trạch San. Lần này đầu lưỡi của Trần Trạch San đã thè ra ngoài rồi.
Đúng lúc này, mấy sát khí màu đỏ sau lưng Cát Vũ bỗng lao về phía cơ thể của Trần Trạch San.
Mấy sát khí màu đỏ này đều là quỷ vật có đạo hạnh cao nhất trong Tụ Linh tháp của Cát Vũ, chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều so với quỷ vật bám lên người Trần Trạch San.
Tốc độ của mấy quỷ vật cực kỳ nhanh, trong đó có một sát khí màu đỏ nhập vào người Trần Trạch San, ép oán linh kia phải bay ra ngoài.
Mấy quỷ vật bay xung quanh Trần Trạch San lập tức cả kinh, đồng loạt lao về phía Trần Trạch San lần nữa.
Đúng lúc này, mấy quỷ vật khác do Cát Vũ thả ra đã chặn ngay bên cạnh Trần Trạch San, để cản đường đám quỷ vật kia.
Chuyện xảy ra sau đó đã theo lẽ đương nhiên, Cát Vũ ném Tụ Linh tháp xuống đất, các quỷ vật lần lượt bay ra khỏi Tụ Linh tháp, lên tới mười mấy con, mấy quỷ vật dứt khoát bao vây đối phương, khiến đám quỷ vật kia hoàn toàn không có sức để chống đỡ.
“Các ngươi đừng nuốt đám quỷ vật này, ta còn phải thẩm vấn bọn chúng kỹ càng, xem rốt cuộc bọn chúng có lai lịch như thế nào.” Cát Vũ nhìn đám quỷ vật đang quấn lấy nhau, hờ hững nói.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ quỷ vật kèm hai bên Trần Trạch San đều bị lão quỷ trong Tụ Linh tháp khống chế, từng con biến thành hình người, bị áp tải đến trước mặt Cát Vũ.
Số lượng của đám quỷ vật còn nhiều hơn Cát Vũ nghĩ, ban đầu hắn chỉ cho rằng có năm sáu con thôi, ai dè lại có hơn hai mươi con, già trẻ lớn bé đều có cả. Lúc này, tất cả đều quỳ xuống trước mặt Cát Vũ.
Quỷ vạt bám lên người Trần Trạch San nhanh chóng rời khỏi người cô, toàn thân Trần Trạch San khẽ run lên, ngã xuống đất ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.