Cũng may, cuối cùng chuyện của nhà họ Lôi cũng được giải quyết ổn thỏa, thái độ của nhà họ Lôi đối với Cát Vũ cũng càng trở nên kính cẩn.
Chỉ có cô gái Lôi Thiên Kiều này là không hề kiêng kỵ, quấn đến mức Cát Vũ cũng rất bất lực.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, nhà họ Lôi định chiêu đãi Cát Vũ một lần nữa, dù sao hắn cũng giúp đỡ nhà họ Lôi một chuyện lớn. Hắn không chỉ cứu mạng Lôi Phong Vân, mà ngay cả tính mạng của Lôi Kinh Vũ cũng được Cát Vũ cứu sống, đúng lúc bây giờ đã tới giờ ăn trưa. Cát Vũ thật sự sợ cô gái Lôi Thiên Kiều kia rồi, nên dứt khoát tìm một cái cớ, nói rằng hắn vẫn còn việc quan trọng cần phải làm, nên phải quay về không thể ở lại đây được.
Nhà họ Lôi thấy không thể giữ được Cát Vũ, nên Lôi Kinh Vũ nhanh chóng lấy một tấm thẻ ngân hàng ở trên người ra đưa cho Cát Vũ, nói rằng đây là thù lao của Cát Vũ vì đã giúp đỡ nhà họ Lôi một chuyện lớn, nên không thể để hắn giúp không công được.
Cát Vũ không hề nhận tiền của nhà họ Lôi, lần này Cát Vũ hoàn toàn nể mặt Lôi Thiên Kiều nên mới đến đây, mà lúc trước hắn cũng đã nói sẽ không nhận tiền rồi, nên lần này Cát Vũ đến đây không phải là vì tiền.
Nhà họ Lôi đã nhiều lần khuyên nhủ Cát Vũ, nhưng Cát Vũ vẫn cố chấp không chịu, đành phải từ bỏ, càng không nhịn được khâm phục cách làm người của Cát Vũ.
Lúc Cát Vũ rời đi, hắn không ngờ rằng cô gái Lôi Thiên Kiều kia cũng chủ động xin đi giết giặc, muốn đưa Cát Vũ về. Lần này Cát Vũ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô gái này, trên đường đi hắn lại bị cô gái dây dưa một phen, khiến Cát Vũ thật sự bất lực.
Sau khi quay về trường Đại học Giang Thành, Lôi Thiên Kiều liền quay về lớp học, còn Cát Vũ thì tiếp tục ở lại phòng bảo vệ.
Trong thời gian rảnh rỗi, Cát Vũ luôn nghĩ cách giải quyết chuyện trong tòa nhà kia. Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, đến bây giờ chị gái Dương Phàm của Vô Vi Phái vẫn chưa liên lạc với mình, ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Thậm chí Cát Vũ còn hơi nghi ngờ, có phải chị gái ấy đã quên mất chuyện này rồi không.
Có đôi lúc, Cát Vũ cũng muốn gọi điện cho cô, nhưng nghĩ lại vẫn thôi, nếu cô không liên lạc với mình thì chắc chắn cô đang bận rộn chuyện riêng, nên hắn cần gì phải đi làm phiền cô.
Nếu làm không tốt thì chị gái này còn tưởng rằng mình muốn theo đuổi cô.
Có điều trong lòng Cát Vũ vẫn hơi buồn bực, kể từ ngày Dương Phàm rời đi, thỉnh thoảng trong đầu Cát Vũ vẫn sẽ nhớ đến cô, đây là cảm giác mà hắn chưa bao giờ trải qua.
Thấm thoát hai ba ngày nữa lại trôi qua, trường Đại học Giang Thành vẫn sóng yên biển lặng, huyết chú phong ấn xung quanh tòa nhà vẫn còn nguyên vẹn.
Hàn Nguyệt yêu đạo của Luyện Quỷ Đường kia đã bị hắn đánh trọng thương, không biết lão ta đã trốn đi đâu rồi, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Nhưng Cát Vũ có thể hoàn toàn khẳng định rằng, Hàn Nguyệt yêu đạo sẽ không bao giờ chịu để yên như vậy. Sớm muộn gì lão ta cũng sẽ đến tìm mình để báo thù, nói không chừng còn dẫn mấy cao thủ của Luyện Quỷ Đường đến để đối phó với mình.
Ba ngày sau, vào buổi chiều, Cát Vũ bỗng nhận được một cuộc gọi, là Trần Trạch San gọi tới, hỏi Cát Vũ có rảnh đến nhà bọn họ làm khách hay không.
Cát Vũ định từ chối, nhưng vừa nghĩ đến chuyện hôm đó Trần Trạch San đã dẫn cha của cô là Trần Đào tới thôn Hạnh Lâm để đối phó với trưởng thôn, hắn lại thay đổi quyết định. Dù gì Trần Trạch San cũng giúp mình, ân tình vẫn còn ở đó nên hắn đã đồng ý.
Buổi chiều vừa tan học, một chiếc Rolls-Royce đã ngừng ở trước cổng trường Đại học, Trần Trạch San bước ra khỏi trường, đi thẳng đến phòng bảo vệ, nhiệt tình mời Cát Vũ đến nhà của cô làm khách.
Lần này, mấy người ở trong phòng bảo vệ đều phải hâm mộ, hình như toàn bộ hoa khôi trường Đại học Giang Thành đều vây quanh Cát Vũ.
Tô Mạn Thanh thì không cần phải nói nữa, cô em nóng nảy Lôi Thiên Kiều của nhà họ Lôi cũng mới tới đây vào mấy ngày trước, lần này đại tiểu thư nhà họ Trần lại đích thân tới mời Cát Vũ đến nhà cô làm khách.
Nhưng trong lòng mấy bảo vệ đồng nghiệp với Cát Vũ đó cũng đã chịu phục Cát Vũ, dù gì đội trưởng Cát của bọn họ cũng là người thật sự có bản lĩnh. Con trai của phó hiệu trưởng cũng bị hắn trừng trị đến mức ngoan ngoãn không dám hó hé một câu, Hổ ca và Ô Nha nhìn thấy Cát Vũ cũng phải hạ giọng xuống.
Ngay cả Đàm gia của thành phố Giang Thành cũng phải cung kính với Cát Vũ.
Cát Vũ đi theo Trần Trạch San, quay về biệt thự của nhà họ Trần.
Lần này, toàn bộ người nhà họ Trần lại được điều động, cung kính chờ đợi Cát Vũ đại giá quang lâm ở cổng biệt thự.
Nhưng khác với lần trước, lần này ba người con trai nhà họ Trần đã tỏ thái độ hoàn toàn khác đối với Cát Vũ.
Bọn họ hoàn toàn không cần ông cụ Trần Nhạc Thanh chào hỏi, mà đợi Cát Vũ vừa xuống xe, ba người con trai đó đã tiến lên đón, khách sáo hàn huyên với Cát Vũ, rồi cực kỳ long trọng mời Cát Vũ đi vào phòng ăn của nhà họ Trần.
Mọi người lần lượt ngồi xuống theo ghế chủ khách, tất nhiên Cát Vũ đang ngồi ở ghế đầu, được tiếp đãi như một vị khách VIP.
Mới đầu mọi người chỉ khách sáo hàn huyên, sau khi uống rượu ăn mấy món ăn, Trần Nhạc Thanh bỗng nhìn về phía Cát Vũ dò hỏi: "Cát đại sư, ta hỏi ngài một người, không biết ngài có quen biết hay không?"
Cát Vũ nhìn về phía Trần Nhạc Thanh đáp: "Mời ông nói."
“Không biết Cát đại sư đã từng gặp Thần gia của tỉnh Nam Giang hay chưa?” Trần Nhạc Thanh tỉnh bơ hỏi.
Vừa nhắc đến cái tên Thần gia này, sắc mặt Cát Vũ nhất thời sa sầm, thầm nghĩ tại sao lại nhắc đến ông ta. Lúc trước ở Thái Bình Trấn, Thần gia này muốn mình làm việc cho ông ta, nhưng lại bị mình từ chối thẳng thừng, nên cũng vì thế mà kết thù oán.
"Cũng coi như là có quen biết. Lúc trước ở Thái Bình Trấn, ta đã từng gặp một lần." Cát Vũ trả lời.
"Cát đại sư, có lẽ gần đây ngài phải cẩn thận hơn một chút. Ta không biết Cát đại sư đã đắc tội như thế nào với Thần gia ở tỉnh Nam Giang, nhưng ta nghe một người bạn ở tỉnh Nam Giang nói, bây giờ Thần gia đang tìm kiếm cao thủ ở khắp nơi, nói rằng muốn gây bất lợi cho Cát đại sư. Sau khi ta nghe thấy tin tức này, ta đã bảo San San mời ngài tới đây, để cố ý nói cho ngài biết." Trần Nhạc Thanh trịnh trọng nói.
"Ừm, giữa bọn ta có chút chuyện không vui, nhưng ta không hề để ý. Không ngờ Thần gia này lại nhỏ nhen như vậy, luôn ghi hận ở trong lòng." Cát Vũ bất đắc dĩ cười nói.
"Cát đại sư, Thần gia là nhân vật một tay che trời ở tỉnh Nam Giang, nên ngài nhất định phải cẩn thận. Bất kỳ ai đắc tội với Thần gia đều không có kết cục tốt đẹp. Ngài có cần lão phu ra mặt, giúp Cát đại sư hòa giải với Thần gia hay không? Ở tỉnh Nam Giang, lão phu vẫn có chút tiếng nói." Trần Nhạc Thanh khách sáo nói.
"Không cần đâu, làm phiền Trần lão tiên sinh rồi. Nếu Thần gia đã muốn gây sự với ta, thì ta cứ đón nhận thôi." Cát Vũ thờ ơ nói.
Nhưng ba người con trai của Trần Nhạc Thanh lại thật sự sợ hãi, cha của Trần Trạch San vội nói: "Cát đại sư, đây không phải là trò đùa đâu, thủ đoạn của Thần gia rất lợi hại, cho dù nhà họ Trần ra mặt làm hòa, cũng chưa chắc đã có tác dụng, nên ngài nhất định phải cân nhắc cho kỹ."