Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 203:




Lão già Hà Vi Đạo này thật sự dám nói ra những lời này, con trai thứ của lão ta đã bốn năm tuổi rồi, vậy mà vẫn không biết xấu hổ nói còn nhỏ không hiểu chuyện. Vậy phải lớn bao nhiêu tuổi mới có thể nói là hiểu chuyện đây?
Cát Vũ liếc nhìn Hà Dũng đang được người khác đỡ, tên này cũng không khá hơn Lôi Phong Vân bao nhiêu, sắc mặt tái nhợt, không thể đứng vững, từ hôm qua đến giờ không biết đã nôn ra bao nhiêu máu.
Mà người khơi mào chuyện này chính là Hà Dũng, nếu ông ta không cầm đầu dùng thuật huyết trớ lên người Lôi Phong Vân, thì ông ta cũng không biến thành trò hề như vậy.
Thấy Cát Vũ im lặng, sắc mặt Hà Vi Đạo trở nên hơi lúng túng, đứng ở đó không dám hỏi gì nữa.
Lôi Kinh Vũ tiến lên một bước nói: "Long Viêm đạo trưởng... ngài hãy giơ cao đánh khẽ mà hóa giải đi. Bây giờ hai nhà chúng ta đã giảng hòa, mà đứa nhỏ này cũng nhận được sự trừng phạt thích đáng rồi."
Cát Vũ không đáp lại mà chậm rãi đi tới bên cạnh Hà Dũng, trầm giọng hỏi: "Ngươi đã biết sai chưa?"
"Khởi bẩm sư gia... Đệ tử đã biết sai rồi, sau này ta sẽ không dám dùng thuật Mao Sơn để hại người khác nữa... Khụ khụ..." Hà Dũng quỳ dưới sàn, ho dữ dội, phun ra một ngụm máu, trông cực kỳ đau đớn.
"Thật ra ngay từ đầu ngươi dùng thuật huyết trớ để đối phó Lôi Phong Vân, là ta đã nhìn ra nhà họ Hà các ngươi là đệ tử ngoại môn của Mao Sơn rồi. Sở dĩ ta phản phệ lại thuật huyết trớ là muốn dạy cho ngươi một bài học. Hôm nay, ta sẽ hóa giải thuật huyết trớ trên người ngươi, hy vọng ngươi lần sau không được làm thế nữa. Bởi vì nếu ngươi làm vậy, không những đẩy nhà họ Hà các ngươi vào chỗ chết, mà còn khiến toàn bộ Mao Sơn phải hổ thẹn. Nếu nhà họ Hà các ngươi là đệ tử của Mao Sơn, cho dù là đệ tử ngoại môn cũng được, nhưng nhất định phải tuân thủ giới luật của Mao Sơn, không được đùa bỡn.” Cát Vũ trầm giọng nói.
"Sư gia dạy bảo chí phải, chắc chắn đệ tử sẽ khắc ghi ở trong lòng..." Hà Dũng liên tục dập đầu.
“Ngươi đứng lên đi.” Cát Vũ lạnh nhạt ra lệnh.
Ngay lập tức, có người đi tới dìu Hà Dũng đứng dậy.
“Các ngươi mang một bát nước lọc tới đây.” Cát Vũ quay đầu nhìn người nhà họ Lôi.
Người nhà họ Lôi vội vàng ra lệnh, chẳng mấy chốc đã có người bưng một bát nước lọc đến đưa cho Cát Vũ.
Cát Vũ bưng bát nước lọc đến trước mặt Hà Dũng, nhanh chóng lấy một lá bùa màu vàng ở trên người ra, thầm niệm mấy khẩu quyết. Lá bùa màu vàng lập tức bốc cháy.
Ngay sau đó, Cát Vũ thả lá bùa đang cháy vào trong bát nước lọc, nhưng lá bùa vẫn cháy hừng hực trong bát nước, ngọn lửa màu xanh không ngừng lay động.
Một lúc sau, sau khi lá bùa đã được dập tắt, hoàn toàn hóa thành tro bụi rồi chìm xuống đáy bát, Cát Vũ mới đưa bát nước đó cho Hà Dũng, trầm giọng nói: "Ngươi uống đi."
Tất nhiên Hà Dũng biết bát nước này dùng để hóa giải thuật huyết trớ trên người mình, nên vội vàng nhận lấy bằng hai tay, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống xong, sắc mặt của Hà Dũng trở nên tốt hơn rất nhiều, ông ta lại quỳ xuống dưới sàn, dập đầu mấy lần với Cát Vũ, tất nhiên là cảm ơn rối rít một phen.
Cuối cùng chuyện này cũng được giải quyết, Cát Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hắn không ra mặt giải quyết chuyện này, chắc chắn hai nhà sẽ xảy ra án mạng.
Tục ngữ có câu, người chết vì tiền chim chết vì ăn, chỉ vì sân si chuyện làm ăn mà phải liều mạng với đối phương.
Có mấy đệ tử ngoại môn của Mao Sơn, dựa vào bản lĩnh học được từ Mao Sơn, thường có thể trở thành nhân vật nắm giữ một phương, sau một thời gian dài, bọn họ đã sớm đánh mất đạo tâm của người tu hành, chỉ nghĩ đến lợi ích rồi gạt bỏ quy tắc của Mao Sơn sang một bên, cũng không đặt người bình thường vào mắt.
Ngay cả người có tu vi như Cát Vũ cũng biết rằng, núi cao còn có núi cao hơn, nếu không dạy cho nhà họ Hà một bài học, thì sau này bọn họ sẽ càng không coi ai ra gì.
Cả hai bên đều rất vui vẻ, cả nhà Hà Vi Đạo vây quanh Cát Vũ hàn huyên mấy câu, còn mời Cát Vũ đến thành phố Đông Thành làm khách, bọn họ cực kỳ kính trọng Cát Vũ, giống như gặp được người thân.
Hết cách rồi, vai vế của Cát Vũ quá lớn, đừng nói là nhà họ Hà bọn họ, cho dù là ở danh lam thắng cảnh Mao Sơn, đa số mọi người nhìn thấy Cát Vũ đều phải gọi một tiếng sư thúc hoặc sư tổ. Người có thể ngang vai vế với chưởng giáo Mao Sơn đều là cao thủ không xuất thế.
Không dễ gì mới gặp được cao thủ có vai vế chữ ‘Long’ như Cát Vũ xuống núi, dù thế nào nhà họ Hà cũng phải nịnh bợ một lát chứ.
Cát Vũ luôn thờ ơ với người nhà họ Hà, dưới sự nài nỉ nhiều lần của bọn họ, hắn vẫn để lại phương thức liên lạc của mình cho bọn họ, hễ có chuyện gì cần tìm đến mình thì người làm sư thúc như hắn sẽ ra tay giúp đỡ.
Không dễ gì người nhà họ Hà mới rời khỏi nhà họ Lôi.
Đúng lúc này, người nhà họ Lôi lại tập trung tới đây.
Lúc này, Lôi Thiên Kiều đã nhìn Cát Vũ bằng ánh mắt lấp lánh như sao sáng, dáng vẻ si mê, bỗng lao tới ôm chầm lấy Cát Vũ, như thể đã nhặt được một bảo vật.
"Vũ ca, ngươi có biết lúc nãy ngươi ngầu lắm không? Thật sự đẹp trai hết chỗ nói, Hà Vi Đạo kia vênh váo như vậy, lại bị ngươi đánh bại trong tích tắc, ngươi còn cứu sống anh trai của ta nữa, ngươi nói thử xem ngươi muốn ta cảm ơn ngươi thế nào đây?" Cả người Lôi Thiên Kiều treo trên cổ Cát Vũ, cười đến mức hai mắt cong như trăng lưỡi liềm. Cô nhìn vào mắt của Cát Vũ, thật sự có cảm giác muốn nuốt chửng hắn.
Cô gái này nhiệt tình quá, khiến Cát Vũ không chịu đựng nổi. Không ngờ trước mặt nhiều người nhà họ Lôi, mà cô lại ôm ấp mình như vậy, khiến Cát Vũ cảm thấy cực kỳ lúng túng.
“Cô có thể đứng xuống trước được không, trước mặt nhiều người, cô là con gái mà không cảm thấy xấu hổ à?” Cát Vũ bất đắc dĩ nói.
"Chuyện này có gì đâu mà phải xấu hổ, ai bảo Vũ ca khiến người khác yêu thích như vậy chứ? Hay là để ta lấy thân báo đáp nhé..." Lôi Thiên Kiều tinh nghịch nháy mắt với Cát Vũ.
Cát Vũ nghe vậy thì trán toát mồ hôi, trước đây lúc đối phó với một trong mười ba tên môn đệ của Huyết Linh Giáo kia, hắn cũng chưa bao giờ căng thẳng như thế.
Hắn lúng túng đứng ngơ ngác ở đó, không biết nên trả lời thế nào mới phải.
Không ngờ hắn lại bị một cô gái trêu chọc.
“Kiều Kiều, con mau đứng xuống đi, con làm như thế còn ra thể thống gì nữa!” Lôi Minh thấy con gái như vậy cũng không quên nhắc nhở.
Thế giới của người tu hành luôn lấy kẻ mạnh làm đầu, với bản lĩnh mà Cát Vũ mới thể hiện ban nãy, nhà họ Lôi thật sự đã cung phụng Cát Vũ như một vị thần. Nữ nhân trên giang hồ đều sùng bái cường giả nhất, cao thủ đạo môn trẻ tuổi tài cao giống như Cát Vũ, làm sao có thể không được Lôi Thiên Kiều ưu ái chứ?
Cát Vũ cũng bất đắc dĩ, hắn vốn không muốn tiết lộ thân phận của mình, nhưng đối mặt với nhà họ Hà, hắn không thể không tiết lộ, bằng không làm sao nhà họ Hà chịu phục được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.