Vừa nhìn vào la bàn, hắn đã nhanh chóng nghiệm chứng suy nghĩ của mình. Kim la bàn chuyển động quay nhanh không ngừng được, một khi xuất hiện hiện tượng này có nghĩa là đại hung sắp xuất hiện, chứng minh có tà vật vô cùng đáng sợ ở gần bên cạnh.
Ai đang trốn trong bạch hổ đoạn sát cục chứ? Bày trận tỉ mỉ kỹ càng như thế là sợ người khác sẽ tìm được hắn ta đây mà. Thế nhưng trời xui đất khiến làm sao lại để Cát Vũ vẫn tìm đến nơi này.
Xem ra, trận chiến ác liệt đêm nay là điều khó tránh khỏi.
Cầm trong tay chiếc la bàn không ngừng xoay chuyển, Cát Vũ lại nhắc Tô Mạn Thanh theo sát mình. Họ tiếp tục đi về phía trước, bản thân hắn đã khai hoả toàn bộ khí tràng, lại phối hợp với la bàn trong tay để tìm nơi có âm sát khí dày đặc nhất.
Đang đi thì bỗng trước mặt có tiếng nước chảy rầm rầm, phía trước có thác nước đổ xuống như một dải lụa trắng xóa.
Khi đi đến bên cạnh thác nước, Cát Vũ dừng lại, kim trên la bàn bắt đầu quay điên cuồng, phát ra tiếng kêu vù vù.
Chiếc la bàn này cũng là một pháp khí của sư phụ Trần Duyên Chân Nhân, trải qua nhiều đời tổ sư Mao Sơn, nó đã có pháp lực vô thượng, trên phương diện dò xét âm sát khí, định vị phong thuỷ đều chưa từng có sai lệch.
Chiếc la bàn này đã có linh khí, bây giờ xảy ra phản ứng lớn như vậy cũng chỉ có thể chứng minh một vấn đề, đó là đã cách nơi âm sát khí dày đặc kia rất gần, có khi ngay trước mắt cũng không biết chừng.
Một tay Cát Vũ cầm la bàn, tay kia nắm tay Tô Mạn Thanh và bắt đầu tìm kiếm địa điểm xung quanh.
Bây giờ Cát Vũ không dám để Tô Mạn Thanh rời khỏi mình, vì sợ sẽ có tà vật đột ngột lao đến, sẽ gây bất lợi cho Tô Mạn Thanh.
Hắn cảm thấy hơi xót xa cho cô, xa như vậy mà vẫn đi theo hắn, huống hồ cô còn là một cô gái mảnh mai, cho dù một chàng trai đi đến một sơn động xa như vậy cũng cảm thấy mệt mỏi nữa là, thế mà Tô Mạh Thanh không hề kêu than một tiếng, vẫn theo sát hắn.
Cát Vũ đi tới đi lui mấy lần bên cạnh thác nước, cũng mất gần nửa tiếng đồng hồ, phương hướng mà la bàn chỉ dẫn là ngay tại đây, nhưng hắn lại không tìm được nơi ngưng tụ âm sát khí.
Lúc này, Cát Vũ hơi bực bội, lẩm bẩm: “Kỳ lạ, thật là kỳ lạ, rõ ràng là nơi này, tại sao lại không tìm được chứ?”
Tô Mạn Thanh ở phía sau nghi ngờ hỏi: “Vũ ca, ngươi đang tìm gì vậy?”
Tô Mạn Thanh cũng liếc nhìn xung quanh, đôi mắt to ngó nghiêng không ngớt, cuối cùng cô nhìn vào thác nước cách đó không xa, một tay sờ mũi nói: “Vũ ca, ngươi nói xem có khi nào phía dưới thác nước đó hoặc phía sau có sơn động gì đó không? Chẳng phải trong Tây Du Ký, Thuỷ Liêm Động của Tôn Hầu Tử cũng ở sau thác nước đó sao?”
Tô Mạn Thanh vừa nói xong, Cát Vũ quay lại nhìn cô, không khỏi ngẩn người.
“Vũ ca… ta chỉ đoán thôi. Nếu không đúng thì đừng trách ta, ta không hiểu gì cả.” Nhìn thấy ánh mắt của Cát Vũ, trong lòng Tô Mạn Thanh lại mất hết tự tin.
“Cô nói đúng, ta vẫn chưa tìm ở hai chỗ này, có lẽ giống như cô nói thì sao?” Cát Vũ vui mừng khôn xiết, lại nắm lấy tay Tô Mạn Thanh đi về phía thác nước.
Khi đến thác nước, Cát Vũ ngồi xổm xuống, trước tiên đưa một tay ra, thầm vận linh lực trong lòng bàn tay rồi truyền thần thức về phía đáy hồ.
Có hàng ngàn hàng vạn tà vật trên thế giới này, rất nhiều tà vật lợi hại đều sống ở trong nước.
Ví dụ, ngư quái ngư tinh đã tu thành chính quả, hoặc có một số cu0ng thi có thể xuất hiện trên mặt nước. Với sự hiểu biết của Cát Vũ về thế giới cu0ng thi, có một loại tà vật tên là du thi sống trong nước, cực âm cực hàn, hung tàn vô cùng, nếu dựa vào tu vi hiện tại của hắn thì tuyệt đối không thể chống lại du thi.
Chỉ mong không gặp phải những điều kinh khủng như vậy.
Cát Vũ thầm cầu nguyện trong lòng, chẳng bao lâu sau, thần thức của hắn đã lan khắp toàn bộ hồ nước, cá trong hồ rất nhiều nhưng chưa có con nào đã thành tinh cả, có điều vài con cá lớn đã bắt đầu có linh trí.
Dù sao nơi này hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, rất nhiều loại cá không bị con người quấy rầy, hơn nữa nơi này lại là bạch hổ đoạn sát cục ngưng tụ khí âm, lại không biết trận pháp sương mù kia đã tồn tại bao lâu, nếu vẫn còn thì thực sự sẽ có tinh quái hiện thế.
Trong hồ nước không có gì dị thường, Cát Vũ nhanh chóng rút tay về, dẫn theo Tô Mạn Thanh đi về phía sau thác nước.
Sau khi đi vòng ra sau thác nước, đôi mắt Cát Vũ liền sáng lên.
Sau khi nuốt yêu xà đan, hắn có thể nhìn rõ mọi vật vào ban đêm, lúc này hắn mới nhìn về phía sau thác nước, thấy có một con đường rất nhỏ, phủ đầy rêu xanh.
Trên bậc thang của con đường nhỏ đó có dấu chân người giẫm lên, điều đó cho thấy nơi này có người lai vãng đến.
Sau khi quan sát thấy điều này, Cát Vũ dắt Tô Mạn Thanh từ từ đi bộ chậm rãi dọc theo con đường phủ đầy rêu đó.
Đi được một đoạn, rẽ vào một góc, tầm mắt bỗng nhiên trở nên rõ ràng, một cái sơn động lớn hiện ra, cái động này nằm ở ngay phía sau thác nước.
Đúng y như Tô Mạn Thanh nói, sau thác nước này quả thực có một cái động thiên khác.
Cuối cùng cũng tìm được nơi này, Cát Vũ rất vui mừng, ôm lấy Tô Mạn Thanh nói: “Mạn Thanh, may mà có cô. Ta đã tìm rất lâu mà không thấy vị trí này, thế mà cô lại tìm được.”
Tô Mạn Thanh đỏ mặt, trong lòng cũng cảm thấy vui sướng, nhất là lại được Cát Vũ ôm, nên cô thẹn thùng nói: “Ta... Ta chỉ đoán mò thôi, không ngờ phía sau lại có một hang động thật.”
Trong động tối om, bên ngoài có ánh trăng nên có thể nhìn thấy mọi thứ mờ mờ, nhưng vừa đi vào trong động, Tô Mạn Thanh đã không thể nhìn thấy gì, vì vậy cô lấy điện thoại di động ra, bật chức năng đèn pin lên rồi tiếp tục đi theo Cát Vũ tiến về phía trước.
Hang động này có vẻ rất sâu, khí tức lạnh lẽo không ngừng thổi ra từ trong đó, lạnh hơn so với bên ngoài ít nhất mười độ.
Tô Mạn Thanh mới vừa đi được mấy bước, đột nhiên trượt chân như là giẫm phải cái gì, cô nhìn xuống thì giật mình hét lên.