Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 157:




Nhìn thấy Cát Vũ dừng lại, Tô Mạn Thanh cũng trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi: “Vũ ca, sao ngươi không đi nữa?”
“Ta cảm thấy có thứ gì đó đang âm thầm tiếp cận chúng ta, cô nên cẩn thận.” Vừa nói, Cát Vũ vừa liếc nhìn xung quanh, không ngừng cảnh giác.
Ánh trăng đêm nay cũng rất tối tăm, ngay cả ban ngày cũng có thể không nhìn rõ mọi vật ở đây.
Cát Vũ tìm kiếm một hồi cũng không thấy gì, dường như có một mùi rất hôi thối thoang thoảng từ xa đến, như mùi chuột chết mấy ngày, có điều Cát Vũ không quan tâm mà chỉ vỗ vai Tô Mạn Thanh, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Vừa đi về phía trước, Cát Vũ vừa vểnh tai lên và cẩn thận quan sát những thay đổi xung quanh mình.
Âm thanh sột soạt đó càng ngày càng đến gần hắn, lúc đầu cách mấy chục mét, nhưng bây giờ chỉ còn cách hơn mười mét, ẩn hiện trong đám cỏ dại xung quanh.
Đột nhiên, Cát Vũ dừng lại, quay đầu thật mạnh, lập tức nhìn thấy một đôi mắt hung ác ẩn hiện trong bụi cỏ.
Đôi mắt xanh lục kia loé ra tia sáng vô cùng thù hằn, Cát Vũ đột ngột quay đầu lại, khiến chủ nhân của đôi mắt đó hoàn toàn không phòng bị nên giật mình, định lẩn trốn nhưng đã quá muộn.
“Là thứ gì, còn không mau cút ra đây!” Cát Vũ khẽ quát.
Tô Mạn Thanh cũng đã nhìn thấy đôi mắt xanh lục kia, cô sợ hãi hét lên, vội vàng nép sát vào Cát Vũ.
Lúc này, đôi mắt màu xanh lục kia lóe lên, đám cỏ cách đó không xa lay động dữ dội, từ trong bụi cỏ nhảy ra một con quái vật khổng lồ.
Khi Cát Vũ nhìn thấy thứ này, hắn cũng giật mình, một cái đầu rất lớn.
Thứ này to bằng con bê, chân rất dài, đầu to, mắt xanh lục, trông vô cùng dữ tợn, trên người có đầy mụn mủ to nhỏ đã vỡ, chảy ra bốc mùi hôi thối.
Khi thứ này vừa nhảy ra, trong bụi cỏ lại có vài tiếng rào rào, rồi lại có vài con quái vật tương tự nhảy ra, từ từ di chuyển xung quanh như có ý định bao vây Cát Vũ và Tô Mạn Thanh lại.
Có bảy tám con quái vật nhảy ra, chúng đều có kích thước tương đương nhau, trên cơ thể phát ra một mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.
Thảo nào vừa rồi Cát Vũ ngửi thấy mùi hôi thối, hóa ra là từ những thứ này.
“Vũ ca, đây… đây là thứ gì vậy? Sao ta chưa từng thấy bao giờ, trông đáng sợ quá...” Tô Mạn Thanh run giọng nói.
“Đây là âm độc thi cẩu, đã bị người ta luyện hoá, quanh năm nó thường sử dụng xác chết thối rữa làm thức ăn, nên chúng cũng bị trúng thi độc. Thứ này là một biến chủng của loài chó, nếu bị nó cắn thì thi độc sẽ lây cho người, cuối cùng cũng sẽ biến thành một cu0ng thi.” Cát Vũ giải thích.
Khi Tô Mạn Thanh nghe Cát Vũ nói vậy, nỗi sợ hãi trong mắt cô càng tăng thêm, vội nắm chặt lấy cánh tay của Cát Vũ, sợ hãi nhìn những con âm độc thi cẩu đang từ từ tiến đến chỗ họ.
Có lẽ bọn chúng đã theo dõi Cát Vũ và Tô Mạn Thanh từ lúc hai người vừa ra khỏi sương mù trận rồi, phỏng chừng là đã trốn trong bụi cỏ chờ sẵn, đợi hai người không để ý sẽ tấn công bất ngờ, rồi tranh nhau ăn tươi nuốt sống họ.
Không ngờ, tinh thần cảnh giác của Cát Vũ rất cao, đã phát hiện ra chúng từ lâu, khiến cho kế hoạch của lũ âm độc thi cẩu này bị phá hủy.
Những con âm độc thi cẩu này vẫn rất thông minh, thấy không thể đánh lén được,  chúng trực tiếp bao vây hai người,phát ra những tiếng gầm gừ đe dọa trong cổ họng, tất cả đều nhe răng giơ vuốt.
Đột nhiên, một con nhảy lên cao và lao về phía Cát Vũ, những con còn lại cũng sủa vang dội, đồng loạt tấn công về phía họ.
Với một loạt âm thanh bùm bùm bùm vang lên không ngớt, tất cả những đồng tiền này đều đập vào cơ thể của đám âm độc thi cẩu.
Mấy con âm độc thi cẩu phát ra những tiếng k3u rên thảm thiết, tất cả đều ngã rạp trên mặt đất, có con ngã chết ngay tại chỗ, có con thì bị thương, sau đó chúng nhanh chóng đứng dậy, lùi lại sau mấy bước.
Chúng nhìn Cát Vũ với vẻ sợ hãi, nhưng dường như bọn chúng không có ý định buông tha hai người họ.
Một lần nữa, mấy con âm độc thi cẩu này lại thay đổi chiến lược, tất cả cùng nhau tập hợp lại, sau đó cùng nhau lao về phía Cát Vũ.
Thật ra chúng rất thông minh, những đồng tiền trong tay Cát Vũ chỉ có thể đánh trúng một hai con phía trước mà thôi, còn những con ở phía sau có thể nhân cơ hội mà c4n vào cổ Cát Vũ.
Nhưng chúng đã quá coi thường bản lĩnh của Cát Vũ.
Khi chúng lại lao tới, Cát Vũ đã rút ra một lá bùa rồi đánh về phía xa xa kia.
Hắn chắp ngón tay niệm chú, một tiếng nổ vang trời giáng xuống mặt đất, một tia chớp màu tím lập tức bao trùm tất cả những con âm độc thi cẩu trước mặt.
Lần này, bọn chúng còn không kịp hét lên đã bị tiếng sấm nổ vang từ mặt đất đánh bay tán loạn khắp tứ phía, cả đám ngã nhào trên mặt đất, toàn thân còn bốc lên một làn khói màu đen tím.
Sau tiếng sấm này, không một con âm độc thi cẩu nào may mắn thoát chết, tất cả đều bị sấm sét nướng chín, chết cũng thật thoải mái.
Vừa rồi Cát Vũ sử dụng bùa Vân Lôi của Trần Duyên Chân Nhân truyền cho hắn, sao mà không chuẩn xác được chứ.
Cát Vũ nhìn bầy âm độc thi cẩu nằm trên mặt đất, lông mày không khỏi nhíu lại, trầm giọng nói: “Nọc độc của chúng rất lợi hại, không biết đã ăn bao nhiêu hủ thi rồi. Tên đã luyện hoá những con âm độc thi cẩu này cũng thật độc ác.”
Tô Mạn Thanh nhìn thấy nhiều âm độc thi cẩu đáng sợ như vậy, mà đã bị Cát Vũ đánh bại chỉ trong hai chiêu, không con nào thoát chết, nhất là tiếng sấm do Cát Vũ tung ra ban nãy khiến cô còn giật mình, nên lúc này lại càng thêm ngưỡng mộ kính nể hắn.
Dừng lại một lát, Cát Vũ lại gọi Tô Mạn Thanh: “Đi thôi, phía sau có thể sẽ càng ghê gớm hơn, cô nhất định phải theo sát ta đấy.”
Tô Mạn Thanh ngây ngốc gật đầu, lại liếc nhìn thi thể của đám âm độc thi cẩu trên mặt đất, nhanh chóng bước theo phía sau Cát Vũ.
Mà lúc này, Cát Vũ lại lấy la bàn ra, nhìn kỹ, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.