Chắc chắn Thiết Sơn Kháo Khứ là chiêu thức hung dữ mạnh mẽ nhất trong bát cực quyền, nó cũng là chiêu thức phải luyện tập quanh năm, đó là dùng lực bả vai phối hợp với lực ở hông để va chạm vào đối thủ chỉ trong giây lát.
Hồ Tấn Dương đã luyện tập bát cực quyền đến trình độ dùng lực bả vai cũng đủ để đụng gẫy một cây đại thụ, thậm chí có thể đụng một tảng đá tan thành trăm mảnh. Đã tới giai đoạn này, Hồ Tấn Dương không thể không thi triển ra nhất chiêu để đối phó với Cát Vũ.
Bả vai của Hồ Tấn Dương hơi nghiêng sang một bên, lập tức thám mã chưởng của Cát Vũ tiến lên đáp xuống vai lão ta một cách chắc chắn.
Chưởng lần này còn mạnh hơn so với lần trước, Hồ Tấn Dương cảm thấy khó thở, choáng váng, không khỏi rên lên. Sức mạnh toàn thân ngưng tụ lại đã vỡ tan tành dưới một chiêu thám mã chưởng của Cát Vũ. Cơ thể lão ta phát ra một tiếng bùm rồi lại bị bay ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy cơ thể của Hồ Tấn Dương bị đập vào cột trụ trên võ đài, khiến nó đứt đôi, lão ta bị lăn xuống dưới võ đài.
Sau khi ngã nhào trên mặt đất mấy vòng, Hồ Tấn Dương phun ra một ngụm máu đỏ sẫm, toàn bộ bả vai đều co rụt lại, không biết đã gãy bao nhiêu cái xương.
Coi như công lực bát cực quyền của lão ta đã bị Cát Vũ phế đi một nửa.
Lần này chắc chắn đã thua tâm phục khẩu phục. Lão ta đã phục sát đất với bản lĩnh bát cực quyền của Cát Vũ, lão ta cũng hiểu rõ sở dĩ bản thân còn sống sót là vì Cát Vũ đã nương tay, chỉ cần một chưởng kia hơi chệch khỏi quỹ đạo, không phải đánh vào bả vai mà đánh trúng phần bụng, thì lục phủ ngũ tạng sẽ bị chưởng lực đánh nát tan tành, sao còn nhặt lại cái mạng này được nữa chứ.
“Giỏi… giỏi lắm… Ta thua… Ta thua tâm phục khẩu phục…” Hồ Tấn Dương không ngừng nôn ra máu, nhìn Cát Vũ trên võ đài thật lòng nói.
Chỉ cần bị đánh rớt khỏi võ đài, cho dù sống hay chết, chính là đã thua.
Cát Vũ nói rằng sẽ đánh bại Hồ Tấn Dương trong vòng ba chiêu, nhưng thực sự không cần tới ba chiêu, mà chỉ dùng hai chiêu để đánh bại lão ta rớt khỏi võ đài.
Hồ Tấn Dương cũng tự nhận thất bại, đó là điều mà mọi người đều thấy.
Làm sao mà người thanh niên này lại thắng được chứ... Không thể nào!
Hầu hết mọi người ở đây đều đã đặt cược hết gia sản vào Hồ Tấn Dương, kể từ lúc Hồ Tấn Dương ngã xuống thì mọi thứ đã hoá thành hư ảo.
Hai người Thần gia và Lạt Thủ Bằng ngồi ở hàng ghế đầu tiên, càng cảm thấy khó tin hơn. Họ ngồi im phăng phắc như đang ngắm b4n súng, nhưng từ lúc Hồ Tấn Dương bị đánh rớt đài thì họ đã đứng bật dậy nhìn lão ta.
Khi Cát Vũ lên võ đài, Lạt Thủ Bằng đã mỉa mai với Đàm gia rằng một tên tép riu mà lại dám lên khiêu chiến với tuyệt thế cao thủ à, thế nhưng sự thật đã giáng một bạt tai thật mạnh vào mặt ông ta.
Người ta mới là tuyệt thế cao nhân ẩn mình phía sau Đàm gia.
Chờ Lạt Thủ Bằng nhận ra thì đã quá muộn rồi.
Tuy nhiên, ngay sau đó ông ta bèn thẹn quá hoá giận mà chỉ tay về phía Đàm gia cũng đang ngồi ở đó: “Lão Đàm, ngươi giở trò gài bẫy bọn ta! Rõ ràng thằng nhóc đó là người của ngươi, ngươi đã biết hắn có võ công, hại lão tử mất nhiều tiền như thế.”
Thần gia ở bên cạnh cũng nhìn Đàm gia bằng ánh mắt u ám, không cần nói cũng biết ông ta cũng có suy nghĩ giống Lạt Thủ Bằng.
“Còn nữa, vừa rồi ngươi cũng có thể đặt cược vào hắn, ta đã ngăn cản ngươi sao? Là ngươi đã cười nhạo ta không biết tự lượng sức mình, còn nói hắn chính là tên đần do thượng đế phái xuống để mua vui mà. Giờ ngươi thua là đáng lắm rồi, liên quan gì đến ta?”
Tất cả những gì Đàm gia nói đều có lý, Lạt Thủ Bằng không thể phản bác lại. Khi Cát Vũ lên võ đài thì ai cũng có thể đặt cược, đây là sự thật, muốn trách thì chỉ trách ông ta không có mắt nhìn người, thua cũng là gieo gió gặt bão mà thôi.
Lạt Thủ Bằng đã thua mấy ngàn vạn chỉ trong chốc lát, không biết trút giận vào đâu, người này lại nóng tính nên chỉ vào Đàm gia nói: “Lão Đàm, Ô Nha và ngươi có quan hệ thân thiết, ta hỏi hắn cũng như không. Ngươi nói xem rốt cuộc có phải ngươi đã giở trò quỷ hay không?”
“Ha ha… Thua rồi tức chứ gì? Lạt Thủ Bằng, chỉ dựa vào cái đạo hạnh ấy của ngươi cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu. Ta đã giải thích rõ ràng chuyện vừa rồi, đừng tốn võ mồm nữa, ngươi thích gì nào!” Đàm gia cũng tức giận nói.
Thần gia ở một bên vẫn bình tĩnh và xảo quyệt, những gì Đàm gia nói vừa rồi là có cơ sở, cho dù Đàm Xung có giở trò quỷ sau lưng thì ông ta cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Nhưng Thần gia cũng đã đặt cược mấy ngàn vạn, ngay cả tên cao thủ ông ta mang từ Ấn Độ về cũng đã bị đánh chế,t nên chắc chắn trong lòng rất khó chịu. Ông ta tức giận hừ giọng rồi ngồi về chỗ, đánh mạnh lên chiếc ghế mà ông ta đang ngồi.
Đau khổ và bàng hoàng nhất chính là cha con nhà họ Quan, họ đã đặt hết hy vọng vào Hồ Tấn Dương, đặt cược cũng mạnh tay nhất, một trăm triệu tệ. Họ hy vọng sẽ kiếm được một món hời lớn, ai dè đã thua hết rồi.
Ngoài sự bàng hoàng, hai cha con họ còn khóc không ra nước mắt, chỉ muốn chết cho xong. Họ không bao giờ nghĩ rằng Hồ Tấn Dương dũng mãnh không ai bì nổi lại không phải là đối thủ của Cát Vũ.
Thù chưa thể báo mà lại mất rất nhiều tiền, Hồ Tấn Dương không làm nên tên tuổi mà chỉ làm nền cho Cát Vũ.
Đối với cha con họ, điều này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Ba người nhà họ Trần, Trần lão đại và Trần lão nhị đều thua, chỉ có Trần lão tam Trần Đào là thắng đậm.
“Đại ca, nhị ca, ta đã nói Cát đại sư rất giỏi, thế mà hai người không nghe ta. Hai người xem, Cát đại sư đã thắng rồi kìa.” Trần Đào vô cùng phấn khích nói.
“Ôi… Cát đại sư này đúng là giỏi quá, không ngờ công phu lại xuất quỷ nhập thần như thế, ta đã thua hết tiền đặt cược rồi…” Trần lão đại chán nản nói.
“Nếu biết thế ta đã nghe theo lão tam mà tin tưởng Cát đại sư rồi, ngươi nói xem lúc đó đầu óc của ta bị sao thế chứ…” Trần lão nhị cũng lắc đầu buồn bã.
“A... Ta thắng rồi... Ta thắng rồi! Ha ha ha…” Triệu Siêu kích động ôm lấy người đẹp bên cạnh, hôn thật mạnh lên má cô ta, khua tay múa chân vui sướng giống như một kẻ điên vậy.
Trong khi đấu trường đang hỗn loạn, Cát Vũ đã lặng lẽ bước ra khỏi sàn đấu và biến mất trong đám đông