Chỉ là Hồ Tấn Dương vẫn chưa dám xác định Cát Vũ trước mặt, có phải là người mà cha con họ Quan nhờ lão ta giải quyết hay không. Người thanh niên này chưa đầy hai mươi tuổi, rất yếu ớt, nhìn thế nào cũng không giống như là một cao thủ lợi hại.
Đúng lúc này, một người hầu của nhà họ Quan lặng lẽ bước tới phía dưới lôi đài, khua tay múa chân với Hồ Tấn Dương.
Động tác của người kia rất đơn giản, đó là đưa tay lên cổ và làm động tác chặt cổ.
Giờ đây, Hồ Tấn Dương đã tin rằng người thanh niên trước mặt mình chính là Cát Vũ mà cha con nhà họ Quan muốn đối phó.
Nếu không cũng sẽ không cho người thông báo mình hãy ra tay thật nặng, trực tiếp giết hắn.
Lần này thì hay rồi, vốn tưởng rằng sau khi tham gia xong cuộc luận võ này, làm nên tên tuổi của mình, sau đó thuận tiện giải quyết con cá Cát Vũ, không ngờ hắn lại tự mình đưa tới cửa. Thế này cũng giảm bớt phiền phức, giải quyết mọi chuyện luôn một thể.
Nghĩ đến đây, Hồ Tấn Dương hơi cười khẩy, tàn nhẫn nói: "Tốt, người trẻ tuổi, nếu ngươi đã tự tìm đường chết thì đừng trách lão phu tàn nhẫn. Ngươi ra chiêu đi, lão phu đồng ý cho ngươi ba chiêu. Sau ba chiêu, ta sẽ lấy mạng của ngươi!"
“Không cần, ta có thể cho ngươi ba chiêu, đối phó với ngươi hoàn toàn không cần dùng đến ba chiêu.” Cát Vũ cười khẽ.
Má nó, đã từng gặp người cuồng vọng, nhưng chưa từng gặp người không biết tự lượng sức mình mà cuồng vọng đến thế. Chỉ trong chớp mắt đó, trên người Hồ Tấn Dương đã tràn đầy sát khí, hận không thể tung một chưởng đánh chết Cát Vũ.
Lão ta đã tu tập Bát Cực Quyền từ nhỏ, lĩnh hội được tinh túy của Bát Cực Quyền, sau đó lại khổ luyện trong núi sâu ba mươi năm, cuối cùng cũng tu luyện đến trạng thái đỉnh cao của Bát Cực Quyền, hướng thẳng đến Hóa Cảnh, mà tên nhóc còn chưa mọc hết lông trước mắt này còn muốn nhường mình ba chiêu.
Đây không phải là một trò đùa lớn sao?
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ký xong giấy sinh tử. Hồ Tấn Dương gấp rút muốn đánh chết Cát Vũ, vừa đặt bút trên tay xuống, lão ta ngay lập tức vung tay đấm mạnh về phía yếu điểm trên cơ thể của Cát Vũ.
Nắm đấm này vừa phát ra, khí thế dũng mãnh, như núi băng sụp đổ, nắm đấm còn chưa đánh tới Cát Vũ thì đã thấy tóc của Cát Vũ bị thổi tung bay ngược về phía sau.
Chiêu thức này chắc hẳn là thuộc về loại Kim Cu0ng Bát Thế nổi danh nhất trong Bát Cực Quyền. Một quyền này tên là Xanh Chuy, còn được gọi là Băng Cung Thoán Cấp Tiễn. Nó tập trung toàn bộ sức mạnh của toàn bộ cơ thể vào trên nắm đấm. Một khi đánh trúng đối thủ, đối phương sẽ không thể tránh khỏi, tất cả xương sườn trong lồng nguc sẽ bị đánh gãy, ngũ tạng đều bị đánh nát. Với loại cao nhân cảnh giới Quy Chân, công lực đã đạt đến tình trạng đỉnh cao như Hồ Tấn Dương, cho Cát Vũ nhận lấy một quyền này thì không chết cũng trọng thương.
Tuy nhiên, Cát Vũ không có ý định liều chết với Hồ Tấn Dương, bởi vì ngay từ đầu hắn đã nói là sẽ thả cho Hồ Tấn Dương ba chiêu. Sau ba chiêu mới có thể xuống tay đối phó với lão ta.
Một chiêu Xanh Chuy này, thân thể Cát Vũ chỉ hơi nhoáng lên một cái, bước một bước rất nhỏ đã dễ dàng tránh ra.
Một quyền của Hồ Tấn Dương rơi xuống không trung, trong lòng lão ta có hơi giật mình. Quả nhiên thân pháp rất nhanh, với sự khổ tu bao nhiêu năm của mình cũng không thể biết được đối phương đang sử dụng loại công pháp gì.
Ngay khi Hồ Tấn Dương đang sững sờ, Cát Vũ khẽ cười nói: "Đây là chiêu thứ nhất cho ngươi!"
Má nó, Hồ Tấn Dương lúc này cũng bị Cát Vũ chọc cho tức điên lên rồi. Còn tưởng rằng vừa rồi Cát Vũ chỉ đang mạnh miệng, cố ý chọc giận mình mà thôi, không ngờ thật đúng là muốn nhường mình ba chiêu, quá xem thường người khác rồi.
Hồ Tấn Dương tức đến mức toàn thân run lên, một lần nữa xuất ra chiêu thứ hai. Chiêu thức này còn ác liệt hơn, đó là chiêu thức Hàng Long trong Kim Cu0ng Bát Thế, hay còn gọi là Ngũ Nguyệt Triêu Thiên Trùy, hai nắm đấm hướng lên trên, một quyền đánh vào đầu của Cát Vũ, một quyền đánh vào nguc của Cát Vũ.
Lão ta đã tính toán chắc vị trí của Cát Vũ, sau đó lao ra với tốc độ cực nhanh. Lão ta tính rằng Cát Vũ sẽ không thể chạy thoát được, chỉ có thể đỡ một chiêu này. Tuy nhiên, lão ta đã hoàn toàn đánh giá thấp thực lực của Cát Vũ, một chiêu này lại bị Cát Vũ né tránh một cách dễ dàng.
Hai đấm của Hồ Tấn Dương đánh vào cây cột gỗ phía sau Cát Vũ. Cây cột gỗ trực tiếp biến thành bột mịn ngay tại chỗ, bột gỗ vụn bay tán loạn chung quanh, dọa những người dưới khán đài đều phát ra tiếng thốt kinh hãi.
Các vệ sĩ bên cạnh Thần gia và Đàm gia nhanh chóng chặn trước mặt bọn họ, vì sợ rằng mảnh vụn sẽ làm tổn thương chủ nhân của họ.
Thực ra hoàn toàn không cần thiết. Cột gỗ đều đã biến thành bột, trải tung trắng xóa. Hồ Tấn Dương cũng không thể đả thương nhà đầu tư bên dưới. Người phía dưới không phải là người mà lão ta có thể đắc tội nổi.
Một chiêu thức hung hãn như vậy cũng đủ khiến khán giả rùng mình kinh sợ.
Cát Vũ né sang một bên, tiếp tục nói đùa: "Chiêu thứ hai, ta đã cho ngươi hai chiêu rồi. Còn một chiêu nữa, chỉ cho ngươi thêm một cơ hội nữa thôi."
Hai chiêu cực kỳ mạnh bạo cũng chẳng mảy may đụng được Cát Vũ. Trong lòng Hồ Tấn Dương bắt đầu bồn chồn, chẳng lẽ người trẻ tuổi này thật sự là cao thủ tuyệt thế vượt qua cả bản thân lão ta sao?
Hắn tránh được hai chiêu thức liên tiếp của mình. Người có thể tránh được hai chiêu thức của lão ta chắc chắn là một cao thủ có thực lực.
Hồ Tấn Dương đang cực kỳ hoảng sợ, lần này không thể không bắt đầu coi trọng Cát Vũ. Lão ta làm động tác xuất phát rồi từ từ tiến lại gần Cát Vũ, một thân nội lực phóng ra ngoài khiến cho quần áo của lão ta hơi phồng lên. Còn Cát Vũ vẫn đứng đó không nhúc nhích, mỉm cười nhìn lão ta.
Đột nhiên, Hồ Tấn Dương lại ra tay. Lúc này đây song chưởng xuất ra cùng lúc, chưởng ảnh liên tục hiện lên, bao vây cả người Cát Vũ từ trên xuống dưới. Chiêu này tên là Đại Tiểu Phi Quải Chưởng, chính là "Bát cực thêm giáp trụ, thần quỷ cũng sợ hãi".
Chiêu thức này thực sự rất lợi hại. Khoảnh khắc trước khi vô số chưởng ấn bao phủ lấy mình, Cát Vũ không có lựa chọn nào khác ngoài kích hoạt linh lực, sử dụng một chiêu Súc Địa Thành Thốn, thân hình biến mất trong không trung, ngay sau đó lại xuất hiện phía sau Hồ Tấn Dương.
Thủ đoạn Súc Địa Thành Thốn này chỉ có những cao thủ đạt tới cảnh giới Chân Nhân của Mao Sơn mới có thể tu luyện. Một khi tu luyện thành công, có thể đi thẳng đến nơi cách xa hàng nghìn mét trong tích tắc. Nhưng Cát Vũ hiện tại chỉ là một Thất Tiền Đạo Trưởng, vẫn chưa đạt tới cảnh giới này. Tuy nhiên hắn cũng biết được pháp môn của Súc Địa Thành Thốn này. Mặc dù không thể dời đi hàng nghìn mét trong nháy mắt, nhưng dời đi ba, năm mét thì vẫn có thể.
Cho nên mới xuất hiện giả tượng biến mất trong không trung như vừa rồi.
Chỉ là trong nháy mắt chợt lóe đó, quá nhanh, Hồ Tấn Dương thậm chí còn không nhìn thấy người biến mất như thế nào, Cát Vũ đã đứng ở phía sau lão ta.
Thân thể Hồ Tấn Dương run lên, chưởng ảnh đầy trời nhất thời bị gom lại. Lão ta vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.
Chết tiệt, tên nhóc này là người hay ma thế?