Cát Vũ lóe người xông tới, cũng chẳng muốn dông dài với mấy quỷ vật cản đường này, dứt khoát lấy một pháp khí khác trên người mình ra, đó chính là Tụ Linh tháp – thánh khí khác của Mao Sơn.
Mặc dù chuyện tiêu diệt mấy ác quỷ cản đường này không có gì quá khó khăn đối với Cát Vũ, nhưng cần phải có thời gian, mà sát khí ở bên ngoài lại cuồn cuộn tràn về phía bọn họ, một khi sát khí nồng nặc này dính lên người mình thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Do đó Cát Vũ cần phải mau chóng quét sạch mấy quỷ cản đường ở trước mặt, hắn chỉ có thể sử dụng Tụ Linh Tháp.
Vừa lấy bảo tháp ra, ánh vàng đã tỏa ra, sau khi tiếp đất thì bắt đầu bành trướng khi gặp gió.
Dưới thần chú thôi thúc nhanh chóng của Cát Vũ, Tụ Linh Tháp lập tức cao hơn nửa người, khí tức đủ loại màu sắc không ngừng bay ra từ trong Tụ Linh Tháp.
“Bằng hữu tốt, đã đến lúc cần đến các ngươi rồi. Ai kéo đám quỷ vật ở trước mặt này vào trong Tụ Linh tháp thì người đó sẽ lập công lớn. Ai thu thập được mấy ác quỷ này, Vũ ca sẽ siêu độ cho người đó.” Cát Vũ trầm giọng nói.
Trong mấy quỷ vật bay ra từ trong Tụ Linh tháp kia, cấp bậc thấp nhất cũng là ác quỷ và đại yêu mấy trăm năm, tiếng quỷ khóc thảm thiết đồng loạt vang lên, không ngừng bay ra từ trong Tụ Linh tháp.
“Vũ ca, ngài cứ đứng xem là được, bọn ta sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này cho ngài.” Một quỷ vật nồng nặc huyết khí nói.
“Vũ ca, ngươi cứ dẫn cô em này chạy trước đi, bọn ta sẽ ngăn cản mấy tên điếc không sợ súng này cho ngươi.”
“Vũ ca, cô em này thật xinh đẹp, Vũ ca thật có diễm phúc, ngươi mau dẫn cô em này ra ngoài hưởng thụ đi...” Lại có một quỷ vật cười hì hì nói.
Trong lòng Cát Vũ thầm mắng một câu, mẹ kiếp, mặc dù cô em này xinh đẹp, nhưng đã gây ra rắc rối lớn cho mình, còn hưởng thụ cái con khỉ.
Nếu không phải bây giờ đang cần sự giúp đỡ từ mấy tên này, Cát Vũ đã không nhịn được mà lớn tiếng mắng rồi, đã đến nước này rồi mà bọn họ vẫn còn trêu chọc mình.
Mấy quỷ vật mặc quân trang kỳ quái kia vốn đang lao về phía Cát Vũ, nhưng vừa nhìn thấy bên cạnh Cát Vũ xuất hiện thêm không ít quỷ vật có đạo hạnh cao hơn mình rất nhiều, ai cũng sợ đến mức biến sắc.
Trời ơi, mấy quỷ vật này mặc dù đạo hạnh không bằng nữ quỷ mình mới gặp, nhưng cũng là sự tồn tại vô cùng đáng sợ.
Cô thật sự không biết trên người bảo vệ này có còn bản lĩnh nào chưa thể hiện ra không.
Điều này càng khiến Lôi Thiên Kiều hạ quyết tâm ôm chặt đùi Cát Vũ, có nhân vật lợi hại như vậy ở đây, sau này còn ai dám trêu chọc nhà họ Lôi bọn họ nữa.
Quỷ vật bay ra khỏi Tụ Linh tháp gào thét, lao về phía đám quỷ cản đường kia, chỉ trong tích tắc đã đánh nhau túi bụi, Cát Vũ vội thu hồi Tụ Linh tháp, rồi nắm tay Lôi Thiên Kiều giục: “Chúng ta mau đi thôi! Không kịp nữa rồi...”
Bây giờ Lôi Thiên Kiều mới hoàn hồn lại từ trong nỗi khiếp sợ, được Cát Vũ nắm tay, trái tim côkhông khỏi run lên. Lúc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sát khí nồng nặc kia đã ở sát mặt sàn, từ từ tràn về phía bọn họ, đang cách bọn họ rất rất gần.
Lôi Thiên Kiều sợ hãi sải bước theo sát phía sau Cát Vũ, bọn họ xuyên qua hành lang dài đằng đẵng, đi tới cầu thang, chạy xuống tầng một, phía sau không ngừng vang lên tiếng chém giết giữa các quỷ vật.
Rất nhanh, hai người đã đi tới đại sảnh tầng một, lúc Cát Vũ định chạy ra khỏi tòa nhà, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn pho tượng Quan Công đang đứng sừng sững trong đại sảnh, phát hiện tình huống hơi sai sai.
Cho dù bên trong tòa nhà phương Tây là một màu tối đen, ánh trăng cũng cực kỳ ảm đạm.
Nhưng đôi mắt hổ phách của Cát Vũ vẫn có thể nhìn thấy rất rõ trong môi trường tối đen.
Pho tượng Quan Công kia đã xảy ra vấn đề.
Một giây sau, Cát Vũ dứt khoát kéo Lôi Thiên Kiều đi tới bên cạnh pho tượng Quan Công đó, nhíu mày quan sát phần lưng của pho tượng.
Lúc nãy khi Cát Vũ đi vào là nhìn chính diện pho tượng, nên lúc đó hắn không nhìn ra điều gì cả, nhưng lúc nhìn phần lưng của pho tượng, Cát Vũ lại thấy một đống ký hiệu chằng chịt và một lá bùa màu đỏ cực kỳ chói mắt.
Cát Vũ nhận ra lá bùa này, đó chính là bùa trấn hồn mà sư phụ Trần Duyên Chân Nhân đã sử dụng, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây.
Lôi Thiên Kiều không biết Cát Vũ đã phát hiện ra điều gì, nên vội thúc giục: “Vũ ca, chúng ta mau đi thôi, sát khí kia sắp tràn tới đây rồi.”
“Cô cứ đi trước đi, tâ còn có việc cần phải xử lý.” Cát Vũ nhìn chằm chằm phần lưng của pho tượng Quan Công, đăm chiêu nói.
Lôi Thiên Kiều sửng sốt, vốn định nói nếu ta đi rồi thì ngươi phải làm thế nào? Nhưng ngẫm kỹ lại thì cảm thấy không đúng, hình như mình đi rồi thì Cát Vũ càng dễ làm hơn, mình mà ở đây chỉ là gánh nặng cho Cát Vũ. Nhưng Lôi Thiên Kiều vừa mới ôm được đùi của Cát Vũ, nên bây giờ đâu nỡ rời khỏi đây chứ?
“Vũ ca, ta muốn đi cùng ngươi, chúng ta cùng tiến cùng lui, nói thế nào thì chúng ta cùng cũng trải qua sinh tử mà.” Lôi Thiên Kiều hơi vô lại nhìn về phía Cát Vũ nói.
Cát Vũ thật sự rất muốn hộc máu, ngay cả mình cũng không thể nghĩ ra lý do này, rõ ràng là cô nhóc này trải qua sinh tử, đâu liên quan gì đến mình.
“Vậy cô đứng ở đây đừng nói gì cả, đợi ta hai phút.” Cát Vũ hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn chằm chằm ký hiệu ở phần lưng Quan Công để quan sát kỹ lưỡng.
Mặc dù Lôi Thiên Kiều căng thẳng, nhưng có Cát Vũ ở đây, cô cũng không sợ hãi nữa, nếu chỉ có một mình cô thì cô đã sợ chết khiếp rồi.
Sở dĩ Cát Vũ luôn nhìn chằm chằm phần lưng của Quan Công, hoàn toàn không phải là vì lá bùa màu đỏ kia, mà chủ yếu là vì ký hiệu ở phần lưng Quan Công này là từng đạo chú văn phong ấn, ngoài ký hiệu phong ấn của sư phụ mình ra, còn có ký hiệu phong ấn của hai ba cao thủ đạo môn khác.
Nói cách khác, quỷ vật trong tòa nhà phương Tây này đã từng bị mấy cao thủ đỉnh cấp giống như sư phụ phong ấn.
Sở dĩ bọn họ lựa chọn phong ấn chủ yếu là vì quỷ vật ở đây quá hung ác, hoàn toàn không thể tiêu diệt được, nên chỉ có thể dùng biện pháp phong ấn, không để cho nó ra ngoài hại đến tính mạng của người khác.
Nhưng biện pháp phong ấn này cũng không phải là kế sách vẹn toàn, càng làm như vậy thì oán khí của quỷ vật kia sẽ càng lớn. Cứ sau mấy chục năm, phong ấn mà mấy cao thủ đạo môn kia đã bố trí sẽ không còn nhiều tác dụng nữa, như vậy sẽ có âm sát chi khí tràn ra từ trong trấn vật này, cần phải phong ấn lại. Cứ như thế, oán khí của quỷ vật sẽ ngày càng lớn, cuối cùng sẽ mất khống chế mà hoàn toàn bộc phát, đến lúc đó có lẽ toàn bộ trường Đại học Giang Thành sẽ gặp phải tai họa.
Nghĩ đến đây, Cát Vũ không khỏi hít ngụm khí lạnh, thật sự không dám nghĩ tới chuyện này.