Mặc dù nữ quỷ kia đã bị đuổi đi, nhưng trong lòng Cát Vũ lại hơi buồn bực, nếu không tiêu diệt được nữ quỷ, chắc chắn chuyện này sẽ không thể xong.
Nữ quỷ cũng rất gian xảo, sau khi nhìn thấy mình thi triển thực lực thì hoàn toàn không liều mạng với mình, mà dứt khoát biến thành một làn khói đen chạy đi mất, khiến Cát Vũ hoàn toàn không có dấu vết để tìm kiếm.
Lần này đã khiến Cát Vũ đứng trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đứng ở đó buồn bực, nhưng lại không thể làm gì được.
Sau khi Lôi Thiên Kiều chứng kiến thực lực thực thụ của Cát Vũ, thái độ nhất thời thay đổi một trăm tám mươi độ. Trong giới người tu hành đều lấy thực lực làm đầu, ai có tu vi cao hơn thì người đó sẽ được người khác coi trọng.
Tu vi của Lôi Thiên Kiều chỉ mới là Lưỡng Tiền Pháp Sư, cách xa một trời một vực với tu vi của Cát Vũ. Lôi Thiên Kiều chẳng thể ngờ rằng, một bảo vệ nhỏ nhoi ở trường Đại học Giang Thành lại là sự tồn tại uy quyền như vậy.
Thấy sắc mặt Cát Vũ cực kỳ u ám, Lôi Thiên Kiều ấp úng nói: “Tiểu ca ca... nói thế nào thì ban nãy vẫn phải cảm ơn ngươi, bằng không ta đã bị nữ quỷ kia gi3t ch3t rồi...”
“Cô không cần phải nói lời khách sáo, sau này cô đừng nên tới đây nữa, ta có thể cứu cô một lần, nhưng không thể cứu cô cả đời. Cô còn chưa hiểu rõ tình hình đã tới đây bắt quỷ hàng yêu, thế thì chẳng biết tại sao mình lại chết đâu.” Cát Vũ hơi buồn bực nói.
Cho dù bị Cát Vũ rất không khách sáo dạy dỗ, nhưng Lôi Thiên Kiều không dám oán khí một chút nào, gật đầu lia lịa nói: “Tiểu ca ca nói chí phải, lần này là do ta may mắn gặp được ngươi, bằng không ta thật sự không thể quay về.”
Lôi Thiên Kiều ngừng một lát rồi vội hỏi: “Đúng rồi tiểu ca ca, ngươi tên là gì? Lúc nãy ta nghe ngươi nói ngươi là đệ tử Mao Sơn, thanh kiếm kia thật uy phong, đó là thánh khí Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong truyền thuyết đúng không?”
Lúc này Lôi Thiên Kiều nhìn Cát Vũ chỗ nào cũng thuận mắt, nhất là lúc nãy khi Cát Vũ sử dụng Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, rồi bảy thanh tiểu kiếm đứng lơ lửng giữa không trung, trông hắn cực kỳ khí phách, uy phong lẫm liệt, thật sự đẹp trai chết đi được, khiến mắt cô không khỏi hiện lên ánh sao, vẻ mặt sùng bái.
Cát Vũ vừa đi tới đi lui trong căn phòng khách này để quan sát xung quanh, vừa mất kiên nhẫn đáp: “Ta tên Cát Vũ, đạo hiệu là Long Viêm, cô cũng có mắt nhìn đấy, quả thật thanh kiếm trong tay ta là Mao Sơn Thất Tinh Kiếm.”
Lôi Thiên Kiều nghe vậy, càng kích động hơn, vội nói: “Thật ư... Ta nghe nói chỉ có chưởng giáo Mao Sơn mới có thể sử dụng Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, mà chưởng giáo Mao Sơn đương nhiệm là Long Nghiêu Chân Nhân, vậy ngươi có quan hệ gì với chưởng giáo Mao Sơn thế?”
Lúc này Cát Vũ sắp bị mười vạn câu hỏi vì sao của Lôi Thiên Kiều làm cho phiền muộn muốn chết, trong lòng cực kỳ buồn bực, thầm nghĩ tại sao mình lại gặp phải một cô gái như thế này chứ?
Nhưng nếu hắn không nói chuyện với cô, có lẽ cô gái này lại lải nhải không ngừng nghỉ, nên hắn đành phải kiên nhẫn nói tiếp: “Sư phụ Trần Duyên Chân Nhân của ta là chưởng giáo Mao Sơn tiền nhiệm, còn Long Nghiêu Chân Nhân – chưởng giáo Mao Sơn đương nhiệm là sư huynh của ta, sư huynh của ta thấy ta còn trẻ, không có pháp khí ở bên người, nên đã đưa Mao Sơn Thất Tinh Kiếm cho ta sử dụng. Tốt nhất là cô hãy giữ bí mật chuyện này cho ta, đừng kể cho bất kỳ ai khác, biết chưa?”
Lôi Thiên Kiều gật đầu, gương mặt xinh đẹp hớn hở ra mặt.
Ôi mẹ ơi, đây đúng là nhặt được món hời to! Mỗi người đi xuống từ trên Mao Sơn đều là cao thủ đạo môn, có thể danh chấn một phương. Không ngờ mình lại gặp được một vị cao thủ có chữ ‘Long’, hơn nữa còn trẻ như vậy, tuổi tác cũng xấp xỉ với mình. Hắn còn trẻ mà đã có thể gọi chưởng giáo Mao Sơn là sư huynh, thảo nào tu vi lại lợi hại đến mức nghịch thiên, nếu ôm chiếc đùi lớn này, người ta ùy ý chỉ điểm mình một chiêu thức thì đó cũng là chuyện rất ghê gớm rồi.
“Vũ ca... chắc bây giờ Trần Duyên Chân Nhân đã đột phá lên Địa Tiên Chính Quả rồi đúng không? Thanh Mao Sơn Thất Tinh Kiếm kia của ngươi đẹp quá, liệu ngươi có thể cho ta xem một tý không...” Lôi Thiên Kiều đứng sát bên cạnh Cát Vũ, tiếp tục lải nhải không ngừng nghỉ.
Cuối cùng Cát Vũ không thể chịu đựng được nữa, giận dữ nói: “Ngừng! Ngươi có chuyện gì thì cứ rời khỏi đây trước đã rồi hẵng nói được không? Bây giờ ta đang làm chuyện chính sự, quỷ vật ban nãy chỉ bị ta dọa chạy, nếu không tiêu diệt được nó thì trường Đại học Giang Thành vẫn tiếp tục có người chết.”
Vừa nghe Cát Vũ nhắc đến nữ quỷ kia, tim Lôi Thiên Kiều nhất thời đập thình thịch, quỷ vật kia có đạo hạnh rất cao, cho dù nhà họ Lôi là thế gia âm dương cũng chưa từng gặp, nên cô vội đè nén nỗi tò mò về Cát Vũ ở trong lòng, ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Cát Vũ bỗng cảm thấy hơi bất ổn, hình như âm sát chi khí ở xung quanh ngày càng dày đặc, hắn liếc nhìn xung quanh, bây giờ mới nhìn thấy ở bên ngoài cửa sổ, sát khí như màn sương đen đang từ từ tràn vào. Hắn vội lấy la bàn ra nhìn kỹ lần nữa, phát hiện ra kim chỉ nam trên la bàn lại bắt đầu chuyển động điên cuồng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tim Cát Vũ lập tức rơi xuống đáy vực, vội nói với Lôi Thiên Kiều: “Chúng ta mau đi thôi, nơi này không thích hợp để nán lại lâu, trên la bàn đã hiện rõ, trong tòa nhà này không chỉ có một nữ quỷ mà chúng ta mới nhìn thấy, vẫn còn rất nhiều quỷ vật có đạo hạnh không thấp tồn tại. Bây giờ chúng ta đang ở trong tình thế bị bao vây một cách mơ hồ, nếu một mình ta ở đây liều mạng với bọn chúng, chắc chắn cô sẽ phải chết, bởi vì một khi đánh nhau, ta hoàn toàn không thể để tâm đến sự an toàn của cô.”
Lôi Thiên Kiều cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy luồng sát khí dày đặc đó đang tràn vào phòng như nước sông cuồn cuộn, biết đây không phải là chuyện nhỏ, quả thật không phải là nơi nên ở lại lâu.
Cát Vũ không nói câu nào, mà dứt khoát nắm tay Lôi Thiên Kiều chạy xuống tầng một, lúc chạy đến hành lang, bọn họ nhìn thấy có mấy cơn gió xoáy màu đen đang lơ lửng trên hành lang, chặn đường hai người bọn họ.
“Vũ ca... có ác quỷ!” Lôi Thiên Kiều sợ hãi nói.
Lúc nói, mấy cơn gió xoáy màu đen đó đã ngưng tụ thành hình người, tổng cộng có sáu bảy người, ai cũng cầm một thanh chiến đao ở trong tay, có mấy kiểu giống như đao Nhật Bản. Hơn nữa trên người mấy con quỷ vật đang cầm chiến đao này cũng mặc quân trang, chân mang ủng da, nhìn hai người bọn họ bằng vẻ mặt hung ác.
Cát Vũ nhìn thấy mấy quỷ vật ấy cũng hơi giật mình, đạo hạnh của nữ quỷ ban nãy rất cao, hoàn toàn vượt qua sự tồn tại của quỷ yêu, quỷ ở đây đều là cấp bậc ác quỷ, rất lợi hại.
Điều kỳ lạ là, tại sao mấy quỷ vật đang ngăn cản mình lại mặc quân trang, mà mình lại chưa bao giờ nhìn thấy mẫu quân trang này.
Trong lúc hắn đang ngẫm nghĩ thì mấy quỷ vật kia đã giơ chiến đao trong tay lên, chém về phía bọn họ.