Manh Sư Tại Thượng

Chương 64:




Edit: Sênh Mai
Những người đó thấy bọn họ đánh nhau, vội vàng đi gọi Đại trưởng lão trong tộc!
Cố Thanh Kha không nghĩ đến Dạ Lỗi còn lợi hại như vậy, nàng muốn giúp Dạ Trầm Uyên, lại bị Dạ Lỗi gắt gao quấn lấy, nhìn không thấy tình huống trong viện.
Mà trong viện, tình huống Dạ Trầm Uyên thật sự quá dễ dàng.
Lệ Lão kịp thời nói, "Cảm nhận được không? Mở ra hai cái huyệt khiếu đúng là có chỗ tốt."
Dạ Trầm Uyên trầm giọng nói, "Cảm nhận được."
Vây xung quanh hắn là ba Trúc Cơ, cơ thể hắn rất rõ ràng có thể cảm nhận được linh khí tồn tại trong cơ thể đối phương, nếu đúng ra mà nói bọn họ giống như dòng nước lặng mà hắn thì giống như cá trạch dễ dàng đi qua.
Cho nên, đây chính là chỗ nghịch thiên của huyết mạch Thần Hoàng sao?
Nay Lệ Lão cũng không phải như vài năm trước vừa thức tỉnh không lâu thì có trạng thái suy nhược, nhờ Nguyên Sơ đút cho hắn vạn năm linh tủy, thực lực của hắn bây giờ tương đương với Kim Đan trung kỳ, lúc nào ngứa tay tùy tiện công kích thức hải người khác một chút, người đó liền linh khí bạo tẩu.
Cho nên mười mấy người trong viện vốn cho là bọn họ nắm chắc phần lợi, nhưng bất quá một khắc sau, tất cả hết thảy bị Dạ Trầm Uyên đánh ngã trên mặt đất!
Dạ Trầm Uyên thậm chí không sử dụng chiêu thức, cũng không sử dụng pháp khí, toàn dựa vào những thuật pháp cơ bản kia liền chiếm thế thượng phong.
Bởi vì linh lực hắn tồn trữ lượng nghịch thiên, một Hỏa Cầu thuật đơn giản, người khác có khả năng ba giây thả ra một cái nhưng hắn thì khác, bình thường Trúc Cơ sơ kỳ thả ra hơn một trăm Hỏa Cầu thuật thì linh khí chống đỡ không nổi, đối với hắn lại thật dễ dàng, trong nháy mắt vạn hỏa bùng phát!
Dạ gia nhất thời khinh địch, sau khi đối mặt với cơn mưa Hoả Cầu, đều không có biện pháp ngăn chặn, liền bại trận, nháy mắt, toàn bộ sân chỉ có ánh lửa khắp nơi! Sau đó chính là hương vị da thịt nóng bỏng, khắp nơi đầy tiếng kêu rên.
Ý thức mọi người còn dừng lại thời điểm lúc trước khi Dạ Trầm Uyên phất tay, hắn nâng tay lên, trong không khí liền xuất hiện vô số hỏa cầu! Ngay sau đó ngọn lửa đốt sáng như ban ngày, bọn họ còn chưa phản ứng kịp, trong gia tộc người chết hoặc quá nửa cũng bị thương! Mà Dạ Trầm Uyên đứng ở đó, bạch y nhẹ nhàng, không mảy may nhiễm chút bụi, ngay cả biểu tình cũng không một chút thay đổi.
"Quái vật, quái vật!"
Không biết là ai hô trước một tiếng, căn bản người Dạ gia đang chuẩn bị xem kịch vui lập tức giải tán, cuối cùng một thiếu niên bị vấp té, tất cả mọi người chạy, chỉ còn một mình hắn nằm trên cỏ, mà phía sau, Dạ Trầm Uyên như quỷ mị đến gần.
"Ngươi, Dạ Húc?"
Dạ Trầm Uyên cười nhìn Dạ Húc, khi còn nhỏ là ngũ linh căn, gia tộc cự tuyệt cho hắn dẫn khí đan, chính là không muốn hắn dẫn khí nhập thể, vài năm đó trong người không có linh lực, ngoại trừ đọc sách, chính là chịu đủ những người này khi dễ, mà người trước mặt được gọi Dạ Húc này, trước kia cũng khi dễ hắn.
Quyền đấm cước đá đều là việc nhỏ, hắn đặc biệt nhớ tên Dạ Húc này, là vì lúc trước sau khi mẫu thân bị ép gả đi, người cô cô duy nhất chịu chiếu cố hắn bị Đại trưởng lão đánh tới trọng thương, hắn tốn bao nhiêu khí lực, mới trộm được một chén cháo thịt linh thú, nhưng cháo này lại bị tên Dạ Húc này phát hiện, đem cát đổ vào trong bát cháo, còn cười nói, "Tiện nhân câu dẫn huynh thân, chỉ xứng đáng ăn đồ trộn với cát thôi! Ha ha."
Sau này cô cô chết vì trọng thương nhưng không được chữa trị, dinh dưỡng không đầy đủ, mọi người ở Dạ gia này, đều là hung thủ.
Dạ Trầm Uyên trước đó chưa bái sư, liều mạng tu luyện, chính là trông ngóng một ngày kia có thể quay về Dạ gia trả thù, đem những người này toàn bộ giết sạch!
Nhưng bây giờ, hắn trở lại, đột nhiên cảm thấy những người trước mắt này, ngay cả nhìn nhiều hơn tìm một chút giá trị cũng không có.
Người chết như đèn tắt, dù hai tay hắn có nhuốm đầy máu, thì người cô cô dịu dàng kia của hắn cũng sẽ không thể sống lại.
Dạ Húc nhìn thấy Dạ Trầm Uyên thì sợ tới mức tè ra quần!
Nhìn Dạ Trầm Uyên trước mắt, là quái vật chỉ cần giơ tay cũng có thể diệt hết ba Trúc Cơ! Vừa nghĩ đến khi hắn còn nhỏ mà bản thân mình làm những việc đó với Dạ Trầm Uyên, vốn gương mặt Dạ Húc đã gầy yếu bây giờ càng trông khó coi, chân mềm nhũn muốn đứng lên cũng không được, chỉ có thể nằm ngửa trên cỏ, không ngừng lùi về phía sau.
"Dạ... Dạ Trầm Uyên, không, Dạ thiếu chủ!" Dạ Húc run cầm cập kêu tên Dạ Trầm Uyên, "Chuyện năm đó đừng, đừng trách ta! Đều là Đại trưởng lão! Là Đại trưởng lão nói, ngươi chính là sỉ nhục của Dạ gia! Muốn làm gì chèn ép ngươi cũng được! Là Đại trưởng lão nói như vậy!"
Dạ Trầm Uyên từ trên cao nhìn xuống, gương mặt tuấn mỹ lúc này không chút thay đổi.
Không sai, lúc trước hắn sở dĩ nhận được sự đối đãi như vậy là bởi vì Đại trưởng lão Dạ gia, không thì ngũ linh căn tính cái gì? Một đại gia tộc, không lẽ đến mức nuôi không nổi một phế vật.
Vừa vặn thân là Đại trưởng lão gia gia của hắn, lại hận không thể để hắn chết, giống như hắn không phải tôn tử, mà là cừu nhân, Dạ Trầm Uyên không chỉ một lần tự giễu, hắn rốt cuộc là gì.
Ngay lúc này, nghe gió xé "Vút" một tiếng, Dạ Trầm Uyên hơi nghiêng đầu, một đạo mũi tên nhọn từ bên mặt bay vút qua, cắt đứt vài sợi tóc của hắn, suýt chút nữa, đầu hắn không còn trên cổ.
"Ta xem ai dám lỗ mãng ở Dạ gia!"
Âm thanh uy áp Kim Đan hậu kỳ truyền đến, nếu như Dạ Trầm Uyên là một Trúc Cơ bình thường, khẳng định sẽ cảm nhận được uy áp đang đè nặng trên đỉnh đầu, nhưng hắn không phải, Kim Đan uy áp với hắn mà nói, không đáng nhắc tới.
Một người râu tóc bạc trắng gầy gò mang theo vài người bước đến, ám tiễn chính là do ông ta thả ra, chỉ là ông ta không nghĩ rằng Dạ Trầm Uyên trưởng thành sẽ như thế này, lại có thể tránh được, xem ra hắn quả thật có kỳ ngộ rất lớn.
Thừa dịp Dạ Trầm Uyên quay đầu, Dạ Húc vội vàng trốn chạy, cùng lúc đó, trong phòng ở đột nhiên nổ tung! Cố Thanh Kha cùng Dạ Lỗi nổ tung từ trong bay ra!
Xung quanh thân thể Dạ Lỗi lơ lửng có ánh sáng hình thoi, nhìn qua không bị thương tích gì, sắc mặt có chút tái nhợt.
Mà Cố Thanh Kha trong tay cầm một thanh sáo ngọc phát sáng lại bị thương.
"Lỗi nhi!" Đại trưởng lão quát một tiếng, Dạ Lỗi vội vàng chạy tới bên người hắn, mà Dạ Trầm Uyên cũng phi thân lên, tiếp nhận Cố Thanh Kha.
Lúc này Cố Thanh Kha còn chưa biết thực lực mãnh mẽ của Dạ Trầm Uyên, đầu choáng váng suy nghĩ, chỉ là Dạ Trầm Uyên dù lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng so với Đại trưởng lão Dạ gia, Dạ Bách Xuyên còn lợi hại hơn, ông ta đã là Kim Đan hậu kỳ, nếu không phải vì có tu vi như thế, cũng sẽ không lưu lại trấn thủ gia trạch.
Dạ Trầm Uyên nhìn bả vai Cố Thanh Kha bị thương, máu tươi chảy ra, hắn khẽ nhíu mày, đút nàng ăn một viên đan dược chữa thương.
"Chuyện trước đó đa tạ muội, nhưng chuyện tiếp theo, tự ta giải quyết, muội không cần ở trong vũng bùn này."
Âm thanh Dạ Trầm Uyên lạnh lùng mang theo hàm ý dứt khoát cự tuyệt, sau đó liền đem Cố Thanh Kha đặt ở trên ghế đá phía xa.
Thấy hắn muốn đi, Cố Thanh Kha vội vàng đem một khối ngọc bài để trong tay hắn.
"Ngọc bội này huynh cầm lấy, có thể ngăn cản một kích toàn lực Kim Đan hậu kỳ, huynh nhất định phải cẩn thận, khi tất yếu thì hãy bỏ chạy! Không cần lo lắng cho muội, người Dạ gia không dám khi dễ muội đâu!"
Dạ Trầm Uyên gật gật đầu, sau đó đi nhanh về phía Dạ Bách Xuyên, nếu không nắm chắc, hắn cũng không có khả năng một mình đến Dạ gia.
Dạ Bách Xuyên đứng trước mặt mọi người, bởi vì tiểu bối tài giỏi Dạ gia hiện tại đều ở nhất đẳng quốc, cho nên bây giờ ông ta chỉ có thể tự mình ra mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.