Mặc Trạc

Chương 124: Mĩ sỉ




"Thần thoại chuyện xưa sao?" Duy Nhược Hề vuốt hai má, thì thào lập lại một câu, sau đó mới mạnh mẽ nhớ tới đến hình như có cái gì đó không thích hợp.
"Đúng vậy, thần thoại chuyện xưa." Giọng nam trung trầm thấp vang lên dường như mang theo chút ý cười.
Duy Nhược Hề trừng lớn ánh mắt nhìn Cẩn Du bên cạnh. Anh ta…anh ta thế nào mà nói chuyện được? “Cẩn Du, anh …anh có thể nói?”
Cái giọng nam trung trầm thấp khàn khàn kia dĩ nhiên là của Cẩn Du.
Cẩn Du nhẹ nhàng gật gật đầu, mỉm cười nói: "Phải, chỉ là bình thường không thích mở miệng nói chuyện thôi!" Kỷ thật Cẩn Du cũng không nghĩ anh sẽ mở miệng ở trước mặt Duy Nhược Hề. Từ lúc anh ba tuổi đã bắt đầu không nói chuyện ở trước mặt người khác một câu nào. Thật không ngờ 20 năm sau anh lại nói chuyện lại trước mặt cô gái này.
"Tôi tưởng anh là người câm chứ!” Duy Nhược Hề nhíu mày nói, cô vẫn nghĩ rằng Cẩn Du không nói chuyện được thật không ngờ vốn dĩ anh ấy có thể nói.
"Đương nhiên tôi không phải câm." Cẩn Du cũng không cảm thấy sinh khí khi Duy Nhược Hề nghĩ anh bị câm.
Duy Nhược Hề thản nhiên nga một tiếng, "Vậy Tiểu Hạo có biết anh có thể nói chuyện không?"
"Không biết." Cẩn Du chỉ nói chuyện trước mặt Duy Nhược Hề ngay cả Duy Hạo cũng không biết hắn có thể mở miệng nói chuyện.
Hóa ra ngay cả Duy Hạo cũng không biết anh ta có thể nói chuyện a. Duy Nhược Hề bĩu môi, trong lòng lại nghĩ không biết tại sao người này không bao giờ mở miệng trước mặt người khác.
"Chúng ta trở về đi!" Cẩn Du cười nói, "Tôi cũng tìm được sách mình muốn tìm rồi.”
Cẩn Du nói xong liền kéo Duy Nhược Hề đang ngẩn người đi đến quầy tính tiền của nhà sách.
Cẩn Du cùng Duy Nhược Hề cùng nhau về tới Đa Cư khách sạn, Duy Nhược Hề khiến cho Cẩn Du ở tại khách sạn hai ngày, chờ hai ngày sau là có thể cùng cô đi Thiên Nhai.
"Tôi phát hiện ra anh rất thích mấy loại sách thế này.” Duy Nhược Hề ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách sạn nhìn Cẩn Du đang say mê đọc sách.
Cẩn Du ngẩng đầu nhìn Duy Nhược Hề một cái sau đó cười nói: "Tôi rất thích các loại sách kiểu này đặc biệt là các loại sách thần thoại thời kỳ viễn cỗ.” Thật không ngờ lần này anh có thể tìm được bộ sách kiểu này, có thể coi như một việc kinh hỉ ngoài ý muốn.
Duy Nhược Hề nghe Cẩn Du nói cũng tò mò không biết chuyện thần thoại kia là chuyện gì cho nên đứng dậy đi qua nhìn xem bộ sách Cẩn Du đang đọc là bộ gì.
Cẩn Du thấy Duy Nhược Hề đi tới thì đem quyển sách bị ố vàng đưa cho Duy Nhược Hề, “Đây, cô nhìn đi.”
Duy Nhược Hề tiếp nhận quyển sách Cẩn Du đưa qua, mở ra nhìn thoáng qua. Duy Nhược Hề phát hiện những nội dung bên trong cô đều đọc qua trong kiếp trước. Những câu chuyện đều là mấy câu chuyện về thần thú, Nữ oa…v.v.
Duy Nhược Hề lại tiếp tục lật tới vài tờ, thế nhưng phát hiện hình ảnh Hỏa Phượng Hoàng giống như Duy Bảo Bảo.
Nga, Duy Nhược Hề trợn tròn mắt, bên trong này thế nhưng còn giới thiệu về Hỏa Phượng Hoàng cùng hình ảnh minh họa. Vạn nhất Bảo Bảo đi ra bị Cẩn Du nhìn thấy và nhận ra thì sao đây.
"Thế nào? Thích nội dung bên trong sao?" Cẩn Du nhìn Duy Nhược Hề đang cầm quyển sách ngẩn người ra.
“Nga, cảm thấy rất hay!” Duy Nhược Hề vội vàng đưa sách trả lại cho Cẩn Du. Quên đi, ít cho Bảo Bảo đi ra là được tránh cho Cẩn Du phát hiện ra sẽ không tốt. Duy Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ.
"Tôi đi về trước, anh ở lại đây hai ngày đi, đến lúc đi tôi sẽ đến đây tìm anh rồi chúng ta cùng đi Thiên Nhai.” Duy Nhược Hề hiện tại muốn về nhà nghỉ ngơi, hôm nay cô ở bên ngoài chạy đi chạy lại nhiều rồi.
"Được, vậy cô cứ đi về trước đi, trên đường nhớ cẩn thận. Đến lúc đi Thiên Nhai tôi sẽ gọi điện cho cô.” Cẩn Du đứng dậy tiễn Duy Nhược Hề đi ra cửa. Sau khi Duy Nhược Hề rời khỏi Cẩn Du lại nhàn nhã nằm trên giường bắt đầu đọc sách.
Duy Nhược Hề về đến nhà lại trực tiếp vào không gian sau đó xông tới đám U Điềm sinh vật bắt đầu líu ríu lên.
Duy Bảo Bảo thấy Duy Nhược Hề đi vào cũng cao hứng bay lại. Ở trong không gian Duy Bảo Bảo hiện về bản thể lớn của nó. Hiện tại Duy Bảo Bảo đã gần có ba thước ngoài ra đám sinh vật trong không gian căn bản không dám đến gần nó. Trên người Duy Bảo Bảo được bao quanh một tầng hỏa diễm, những sinh vật khác khi tới gần nó sẽ bị thương. Nhưng mà khi Duy Nhược Hề tới gần nó thì hoàn toàn không có việc gì.
"Bảo Bảo, lại đây!" Duy Nhược Hề tiếp đón Duy Bảo Bảo, sau đó đám sinh vật chung quanh thấy Duy Bảo Bảo bay lại thì toàn bộ đều tản ra.
"Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết. Mấy ngày nay tại sao mẹ không cho con ra ngoài, ở trong không gian thật sự rất nhàm chán.” Duy Bảo Bảo thế mới biến trở lại hình dáng nhỏ bằng hai bàn tay, hỏa diễm trên người cũng toàn bộ biến mất không thấy đâu. Biến trở lại nhỏ xong Duy Bảo Bảo lại đậu trên đầu vai của Duy Nhược Hề dùng đầu nhỏ của nó cọ cọ hai má Nhược Hề.
"Mấy ngày nay nhà ngươi phải thành thật ngốc trong không gian biết không. Không được tự ý chạy ra ngoài.” Mấy ngày kế tiếp phải đi Thiên Nhai Duy Nhược Hề không muốn đem Duy Bảo Bảo theo sợ Cẩn Du nhận ra thì đúng là phiền.
"Mẹ, con muốn ở bên ngoài cùng với mẹ, không muốn ở trong không gian.” Duy Bảo Bảo lại cọ cọ làm nũng với Duy Nhược Hề.
“Hai ngày tới ở nhà thì Bảo Bảo có thể ở bên ngoài nhưng sau hai ngày thì phải vào không gian nhé không được đi ra.”
“Vâng!” Duy Bảo Bảo vô cùng cao hứng đáp ứng rồi.
Hai ngày kế tiếp cứ đến giữa trưa là lại đi bồi Cẩn Du ăn cơm rồi có khi cũng cùng Cẩn Du ra ngoài một chút. Buổi tối lại về nhà cùng ăn cơm với ba mẹ rồi lại tiếp tục vào không gian hội với đám sinh vật cùng cây ăn quả.
Duy ba cùng Duy mẹ rất quen thuộc với Duy Bảo Bảo biết đây là một con chim vô cùng thông minh. Duy Nhược Hề định đi ra ngoài sẽ để Duy Bảo Bảo ở nhà với ba mẹ cô. Duy Nhược Hề dự định lần đi Thiên Nhai này sẽ không mang theo Duy Bảo Bảo mà để nó lại trong nhà bồi Duy ba cùng Duy mẹ.
Hai ngày rất nhanh liền trôi qua, Duy Nhược Hề cùng ăn bữa sáng với Duy ba cùng Duy mẹ sau đó thì tạm biệt hai người đi đến Khách Sạn tìm Cẩn Du. Duy Nhược Hề vốn định để Bảo Bảo ở lại trong nhà nhưng mà Bảo Bảo sống chết không chịu. Nó nói là tình nguyện ở trong không gian đợi cũng không chịu ở nhà. Nhất định phải đi theo bên cạnh Duy Nhược Hề. Duy Nhược Hề cuối cùng phải đồng ý để cho Bảo Bảo ngốc trong không gian.
Đi đến khách sạn, Cẩn Du cũng đã chuẩn bị sẵng sàng. Thường Trác cũng đến đây tặng một ít vật phẩm cùng thuốc còn có một ít dụng cụ dò xét linh tinh.
"Tiểu Hề, trên đường nhớ cẩn thận một chút. Chỉ cần dò xét một ít năng lượng dị thường phát ra từ nơi đó. Nếu thấy cái gì không thích hợp lập tức phải quay lại biết không.” Thường Trác dặn dò hai người trẻ tuổi.
"Vâng, chú Thường cứ yên tâm. Con sẽ không dùng sinh mệnh của mình đem ra đùa. Con sống còn chưa đủ, nếu thấy cái gì không thích hợp con khẳng định sẽ trở lại ngay.” Duy Nhược Hề cười hì hì nói.
Cẩn Du vẫn đứng ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, chưa từng mở miệng nói qua một câu, bởi vì anh phát hiện chỉ khi trước mặt Duy Nhược Hề anh mới mở miệng nói chuyện được còn trước mặt người khác thì không thể. Ngay cả Cẩn Du cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Cẩn Du còn tưởng rằng anh có thể nói chuyện trước mặt người khác nhưng lại làm không được.
“Hai người muốn đến Thiên Nhai nhất định phải đi qua Mĩ Sỉ. Hai người chỉ có một tháng để nghiên cứu Thiên Nhai sau đó dù có phát hiện gì hay không đều phải trở về, không được ở đó lâu hơn.”
"Vâng, cám ơn chú Thường. Một tháng thời gian là đủ rồi.” Đến Mĩ Sỉ cũng chỉ mất mấy giờ đồng hồ, sau đó đến Thiên Nhai cộng lại thời gian cũng chỉ gần 10 giờ. Hai người bọn họ cũng chỉ dò xét một chút năng lượng căn bản không cần dùng nhiều thời gian. Duy Nhược Hề đoán chừng khoản một tuần là cô có thể trở lại.
"Vậy hai đứa nhanh chóng xuất phát đi.”
Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du gật đầu chàoThường Trác sau đó xoay người bước lên toa xe màu đỏ.
Duy Nhược Hề đi lên chính là toa xe của cô đã trải qua cải trang của Duy mẹ, tốc độ vô cùng nhanh so với toa xe bình thường. Hơn nữa không biết Duy mẹ đã cải tiến như thế nào mà ngồi trong xe Duy Nhược Hề không có một chút nào dấu hiệu say xe.
"Đúng rồi, tại sao khi nãy anh không nói chuyện với chú Thường?” Duy Nhược Hề phát hiện ở trước mặt người khác Cẩn Du vẫn không hề nói chuyện.
Cẩn Du cũng chỉ cười cười không trả lời vấn đề của Duy Nhược Hề. Trước sau không biết thế nào anh vẫn không mở miệng với người khác được ngoại trừ Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề thấy Cẩn Du không trả lời cũng không định hỏi thêm chỉ nhắm mắt dựa vào ghế xe bắt đầu ngủ. Không biết thế nào khi ngồi lên xe Duy Nhược Hề liền cảm giác buồn ngủ.
“Cứ thoải mái nghỉ ngơi đi khi đến Mĩ Sĩ tôi sẽ gọi.” Cẩn Du nhìn qua Duy Nhược Hê đang nhắm mắt lại thì ôn nhu mở miệng.
“Được.”
5 giờ sau toa xe đến Mĩ Sỉ, bởi vì là Duy Nhược Hề từ địa khu khác đến nên phải trình báo một tí bởi vậy toa xe dừng lại cho kiểm tra.
Lúc kiểm tra giấy tờ Cẩn Du đã đem Duy Nhược Hề đánh thức. “Nhược Hề tỉnh, chúng ta đến Mĩ Sỉ rồi.”
Duy Nhược Hề ngủ cũng không sâu nghe Cẩn Du kêu một tiếng liền tỉnh lại sau đó nhìn lại thì thấy toa xe đã tiến vào Địa khu Mĩ Sỉ.
“Nhược Hề, trước tiên chúng ta ở đây nghỉ một ngày đi.” Cẩn Du đề nghị. Tính Cẩn Du là thế thích cuộc sống nhàn nhã mặc kệ đi đến đâu hoặc làm nhiệm vụ gì cũng không sốt ruột tuyệt đối tìm cách hưởng thụ thật tốt.
Duy Nhược Hề cảm thấy đi Thiên Nhai cũng không cần gấp lắm nên cũng định ở lại nơi đây một ngày. Cô nghĩ mình chưa từng đến Mĩ Sỉ liền ngay cả kiếp trước cũng không có đi nơi nào xa quá chỗ ở. Cho nên cũng quyết định tranh thủ thời gian tận hưởng.
Hai người được một khách sạn thuận mắt vào thuê hai gian phòng. Những người ở địa khu Mĩ Sỉ đa số là những người có tóc vàng mắt xanh những người tóc đen da vàng như cô thì ít hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.