Mặc Trạc

Chương 123: Xấu hổ




Cẩn Du nhìn Duy Nhược Hề, trong lòng nghĩ cuộc đối thoại giữa anh và Duy Hạo hai tháng trước.
Duy Hạo nhìn vẻ mặt của chiến hữu mở miệng nói:” Cẩn Du, thật sao? Anh thật sự muốn xuất ngũ sao?”
Cẩn Du cười cười, diễn tả ý nghĩ bằng tay với Duy Hạo, “Đương nhiên, ta ở bên trong quân đội không có gì là, hơn nữa anh cũng thích tự do một chút. Cuộc sống trong quân đội hoàn toàn không thích hợp với anh.”
Duy Hạo nghĩ nghĩ cũng thật vậy. Cẩn Du ở trông quân đội không có khát vọng gì, nếu ngày nào không có nhiệm vụ, không có chiến tranh sẽ đi ra bên ngoài đi dạo vui chơi hoặc ở lại trong ký túc xá đọc truyện. Cả người nhàn nhã đến cực điểm, thoạt nhìn không có chút hình ảnh nào của quân nhân. “Cũng biết, nhưng mà sau khi xuất ngũ anh định đi nơi nào?”
"Anh còn chưa có ý tưởng gì, định đi một vòng rồi sau đó tìm chị của cậu, theo đuổi cô ấy. Ha ha đồ ăn của chị cậu thật là ngon, cho đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ những hương vị đó.” Cũng không biết Cẩn Du là nói giỡn hay nói thật.
Duy Hạo vừa nghe đến vẫn là vô cùng cao hứng, “Anh thật sự muốn đi tìm chị em sao? Anh cần phải giúp em chăm sóc chị ấy, đừng để cho người khác khi dễ chị.”
"Được!" Cẩn Du liền mở miệng đồng ý, anh cũng không có nơi nào để đi bằng không đi tìm sự vật hoặc người mà anh cảm thấy hứng thú.
“Vậy anh định khi nào thì đi?”
"Mấy ngày hôm anh đã gửi đơn xin xuất ngũ, đại khái chắc vài ngày nữa sẽ rời khỏi đây.” Cẩn Du có chút ưu thương nói. Dù sao Duy Hạo cũng là bạn duy nhất của anh từ bé đến giờ. Nếu không bởi vì thật sự không muốn ở trong quân đội Cẩn Du nguyện ý mỗi ngày cùng một chỗ với Duy Hạo.
Sau đó không quá hai ngày thông báo xuất ngũ đã được gửi xuống. Duy Hạo đi tiễn Cẩn Du ngàn dặn vạn dò nhờ Cẩn Du giúp cậu nhìn Duy Nhược Hề không để cho cô bị người khác khi dễ.
Còn một tháng mấy thời gian kia Cẩn Du đi khắp nơi để thưởng thức mỹ vị nhưng là vẫn không tìm được nơi nào đồ ăn ngon như đồ ăn của Duy Nhược Hề mà mấy ngày anh mặt dày đi ăn ké. Chính vì vậy anh mới quyết định đến chỗ này tìm Duy Nhược Hề.
Điều tra một chút Cẩn Du mới biết được Duy Nhược Hề đi vào Dị tổ ở Viêm Hoàng chính vì vậy anh mới nổi lên hứng thú nương tựa Dị tổ. Bởi vì anh cũng có dị năng nên dễ dàng thông qua, thuận lợi tiến vào Dị tổ.
Thật không nghĩ đến vừa vào Dị lại biết được Duy Nhược Hề muốn đi Thiên Nhai làm nhiệm vụ,. Vừa vặn người chung nhiệm vụ lần này với Duy Nhược Hề lại có một nhiệm vụ khác cho nên Cẩn Du đã đề cử mình với Thường Trác để được cùng đi Thiên Nhai với Duy Nhược Hề. Thường Trác cũng biết Cẩn Du vừa có thể thuật vừa có dị năng nên đã đồng ý.
"Các đứa biết nhau thì tốt rồi. Như vậy sẽ phối hợp tốt hơn.” Thanh âm của Thường Trác đột nhiên truyền tới làm cho Cẩn Du đang suy nghĩ xa xôi tỉnh lại, đi đến chỗ Thường Trác cùng Duy Nhược Hề.
“Anh ấy chính là chiến hữu của em trai con cho nên tụi con cũng biết nhau.” Duy Nhược Hề đơn giải thích nguyên nhân hai người nhận biết cho Thường Trác nghe.
"Vậy là tốt rồi, nhận thức là tốt rồi, nếu không hai đứa đi ra ngoài dạo đi nhìn xem chuyến đi Thiên Nhai này cần đem theo thứ gì. Chú sẽ giúp hai đứa chuẩn bị xe cùng một ít vật dụng cần thiết, hai ngày sau sẽ xuất phát.”
“Tốt, vậy chúng con đi trước nha chú Thường.” Duy Nhược Hề cười hì hì nói, rốt cuộc không cần đi cùng với tên khiết phích kia.
“Cẩn Du, chúng ta đi ra ngoài đi!” Duy Nhược Hề quay đầu cười với Cẩn Du, cùng anh ta một chỗ thật sự rất thoải mái, bởi vì thường xuyên bạn sẽ không cảm thấy người này tồn tại. Chính vì vậy mà Duy Nhược Hề cảm thấy tự nhiên không ít.
Cẩn Du đối với Thường Trác gật gật đầu, sau đó liền đi theo Duy Nhược Hề ra ngoài.
"Anh mới đến đây có định đi đâu dạo không?" Duy Nhược Hề nhìn Cẩn Du đi theo phía sau, nghĩ anh mới trở về hơn nữa còn là bạn tốt của em trai, cô sẽ cố gắng chiêu đãi anh ta vậy.
"Tùy tiện đi đâu cũng có thể." Trên tay Cẩn Du còn cầm theo giấy viết xoát xoát viết ra để liên hệ với Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ, sau đó mở ra toa xe cùng Cẩn Du đến Đa Cư Khách Sạn. Duy Nhược Hề nhớ rõ Cẩn Du là một người vô cùng thích mỹ thực, cho nên dẫn anh ta đến Đa Cư Khách Sạn ăn cơm chắc anh ta sẽ rất thích. Hiện tại sắp đến giữa trưa rồi đi ăn cơm tốt lắm.
"Nơi này là?" Cẩn Du trên viết giấy.
"Nơi này khách sạn mà tôi cùng người khác mở. Tôi còn nhớ anh rất thích mỹ thực cho nên mới đem anh đến đây để anh nếm thử.” Duy Nhược Hề cười cười nhìn Cẩn Du.
Cẩn Du nhìn Duy Nhược Hề tươi cười, nội tâm một trận hoảng hốt, trừ bỏ Duy Hạo dường như chưa có ai tươi cười với anh như thế. Cẩn Du chưa bao giờ cùng người khác tiếp xúc, người khác nghĩ anh câm điếc cho nên cũng chưa bao giờ nói với anh một câu. Còn sự quan tâm của người nhà là mong muốn của Cẩn Du nhưng chưa bao giờ thành. Chưa bao giờ có người chân thành tươi cười với anh như thế.
Duy Nhược Hề tươi cười sáng ngời, ánh mắt thật to lại mị thành một đường trăng khuyết. Cẩn Du nhìn thấy nụ cười của Duy Nhược Hề thì trong lòng ấm áp một mảnh.
“Một lát nữa anh nếm thử mỹ thực của Đa Cư khách sạn đảm bảo ăn ngon gấp trăm lần mấy món tôi làm trước đây.” Đa Cư Khách Sạn mờ về toàn các danh trù nổi tiếng thế giới đương nhiên đồ ăn sẽ ngon hơn nhiều so với Duy Nhược Hề làm.
Cẩn Du cười nhìn Duy Nhược Hề một cái, sau đó lại viết ra giấy, “Mấy ngày đó là mấy ngày tôi được ăn đồ ăn ngon nhất trên đời.”
Duy Nhược Hề nhìn Cẩn Du viết ra giấy chỉ cười cười không nói thêm. Cẩn Du nhìn thấy Duy Nhược Hề trầm mặc không nói cũng chỉ im lặng đi theo Duy Nhược Hề xuống xe vào trong khách sạn.
Duy Nhược Hề đi vào phòng nghỉ của cô ở trong khách sạn sau đó kêu lên vài món đồ ăn rồi cùng Cẩn Du nói chuyện.
"Duy Hạo nhờ tôi bảo hộ cô thật tốt!" Cẩn Du hay nói giỡn cũng viết ra giấy lời nhắn nhủ của Duy Hạo.
"Bảo hộ tôi?" Duy Nhược Hề vừa nghe liền nở nụ cười, "Tiểu Hạo là đứa hay lo lắng, người khác không biết còn tưởng rằng tôi là em gái của nó. Đúng rồi Tiểu Hạo cũng biết anh vào Dị tổ chứ?”
"Không, tôi chưa có nói, tôi chỉ bảo với cậu ấy tôi sẽ đến ở Viêm Hoàng, cậu ấy chỉ nhờ tôi đến xem cô còn bảo tôi phải bảo vệ cô thật tốt.” Qủa thật cẩn Du không có nói cho Duy Hạo nghe anh sẽ vào Dị tổ chỉ nói với Cẩn Du là anh đến Viêm Hoàng tìm Duy Nhược Hề.
“Anh đừng có tưởng thật, Tiểu Hạo chỉ nói thế thôi.” Duy Nhược Hề cũng không muốn vô duyên vô cớ có một bảo tiêu. Mỗi ngày ở nhà thấy ba người máy luôn kè kè phía sau thì cô đã phiền muốn chết rồi. Mấy người đó không việc gì cứ lẽo đẽo theo cô.
Cẩn Du không nói chuyện, chỉ cười với Duy Nhược Hề.
Chỉ một lát sau mấy món ăn mà Duy Nhược Hề yêu câu đã được mang đến. Một cái canh cá, một cái cá hấp hai phần rau xanh cùng hoa quả để tráng miệng sau ăn. Ăn xong Cẩn Du càng mong muốn được đi theo Duy Nhược Hề mỗi ngày, không có biện pháp, hương vị đồ ăn thật sự là quá tốt.
"Đúng rồi, ngày hôm sau sẽ xuất phát anh có cần chuẩn bị gì không?” Duy Nhược Hề vừa ăn hoa quả vừa hỏi Cẩn Du.
Cẩn Du đang ăn như lang như hổ thì dừng lại nghĩ nghĩ viết:” Kỳ thật cũng không có cần chuẩn bị gì, tôi nhìn thấy Thường bí thư giúp ta chuẩn bị đầy đủ rồi. Hai hôm sau chúng ta trực tiếp xuất phát là được.”
"Uh, tôi cũng thấy không có gì cần chuẩn bị. Đợi lát nữa ăn cơm xong anh có muốn ra bên ngoài đi dạo không? Buổi chiều Duy Nhược Hề cũng không có chuyện gì làm. Dù sao cũng là chủ định chiếu cố Cẩn Du một chút. Hơn nữa bây giờ Cẩn Du chính là đồng sự của cô. Hai ngày sau bọn họ sẽ cùng làm nhiệm vụ thì làm quen một chút sẽ tốt hơn.
Cẩn Du vừa ăn hoa quả vừa nghĩ xem buổi chiều nên đi nơi nào chơi. “Nếu không chúng ta đi nhà sách đi.” Cẩn Du muốn đến nhà sách nhìn xem có cuốn sách nào mà anh thấy hứng thú hay không.
“Tốt.” Từ khi đến thế giới này Duy Nhược Hề còn chưa đi nhà sách bao giờ vừa vặn bây giờ cùng đi với Cẩn Du.
Hai người ăn xong liền leo lên xe rời khỏi Đa Cư Khách Sạn đi đến một nhà sách gần đó.
Duy Nhược Hề phát hiện nhà sách nơi này cũng không khác kiếp trước là mấy chỉ là không có mấy quyển tiểu thuyết linh tinh như ngày xưa mà thôi. Hiện tại trong nhà sách toàn bộ là sách về máy tính, máy móc, quản lý, kiến trúc…..vân vân. Đều là những bộ sách giúp ích cho nghề nghề nghiệp này nọ không có loại sách giải trí như ngàn năm trước.
Duy Nhược Hề tùy tiện cầm lên mấy quyển sách nhìn xem phát hiện cô không thấy quyển nào hứng thú cả. Hơn nữa những quyển sách kia cô đều đọc không hiểu. Duy Nhược Hề vẫn nhớ những quyển tiểu thuyết của kiếp trước. Còn mấy quyển sách loại học tập thế này cô thật không quen.
Cẩn Du cũng là tùy tiện lật xem, sau đó nhìn hai trang rồi lại bỏ xuống tiếp tục tìm quyển khác hy vọng có thể tìm được bộ sách mà mình thích.
Từ trong đống sách cũ nát Cẩn Du lôi ra một quyển sách cũ nát nhất lật xem. Thật không ngờ càng xem Cẩn Du lại càng thấy thích bởi vì anh tìm được bản chính của quyển sách anh thích nhất.
Không bao lâu sau Cẩn Du lại tiếp tục vui mường lấy ra một quyển sách đã ố vàng. Duy Nhược Hề nhìn thấy Cẩn Du dường nhu rất thích hai cốn sách cũ kia liền đi qua nhìn xem rốt cục Cẩn Du tìm được sách gì mà vui vẻ thế.
"Cẩn Du, này là sách gì?” Duy Nhược Hề nhìn qua quyển sách mà Cẩn Du đang cầm trên tay.
Cẩn Du nghe được giọng nói của Duy Nhược Hề thì cầm quyển sách lên định bước tới cho Duy Nhược Hề nhìn thật không ngờ Duy nhược Hề đã đem đầu nhìn qua. Tình huống như thế môi Cẩn Du vừa vặn đụng lên má Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề trừng lớn ánh mắt, mạnh mẽ đứng dậy lấy tay sờ nơi bị Cẩn Du dùng miệng đụng tới sắc mặt ửng hồng.
Cẩn Du cũng không nghĩ tới lại đụng vào má Duy Nhược Hề nên cũng ngại ngùng làm cho hai tai cũng ẩn ẩn đỏ lên. Anh nghĩ đến khi nãy gần sát vừa vặn ngửi được mùi hương của Duy Nhược Hề làm trong lòng anh một trận cảm giác khác thường nên sắc mặt bây giờ cũng biến đỏ.
"Nga..., anh... Cái kia là sách gì?" Duy Nhược Hề có chút xấu hổ sờ sờ hai má, mở miệng hỏi nói.
"chuyện thần thoại." Một thanh âm nam tính có chút khàn khàn vang lên bên tai Duy Nhược Hề làm cho người ta cảm thấy âm thanh này vô cùng dễ nghe.
"Chính là những câu chuyện thần thoại từ thời viễn cổ.” giọng nam khàn vẫn trầm thấp vang lên bên tai Duy Nhược Hề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.