Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 116: Lục Kiều Vân






Nhìn thấy Cổ Nguyệt Hi biến mất ngay trước mắt mình, Dã Cô Hận hai mắt đỏ lên, nổi cơn xung thiên, khí thế ác liệt tỏa ra làm những ai ở gần đều chịu không nổi, ai tu vi yếu kém máu huyết cuộn trào.
" Tiểu tử, ngươi được lắm… Dám thả nàng đi.
"
" Các ngươi chỉ là đá kê chân thôi, im lặng mà hoàn thành vai trò đi.
"
Dạ Khinh Ưu lạnh lẽo nhìn lên, dù trên người cắm hơn hàng trăm mũi kiếm, nhưng bình thản lạ thường.
Chỉ một liếc nhìn đã khiến Dã Cô Hận dấy lên sợ hãi, nhưng lão không bị tiểu trò này dọa, hai tay tụ lại một khối cầu kim sắc ẩn hiện ném xuống người Dạ Khinh Ưu, càng di chuyển khối cầu kia càng lớn, cuối cùng va chạm Dạ Khinh Ưu kích thước của nó đã hơn năm trăm trượng.
Ầm…
Một tiếng nổ vang vọng, ánh sáng lóe lên rồi biến mất, hàng ngàn binh lính lân cận đều bị xóa sổ không còn vết tích.
Dã Cô Hận nhìn xuống, đã không còn thấy Dạ Khinh Ưu đâu cả, liền ha ha cười lớn.
" Ta còn tưởng ngươi mạnh miệng thế nào… Hóa ra cũng chỉ là sâu bọ rác rưởi.
"
Dã Cô Hận xoay người, lạnh lẽo nhìn đám lão già xung quanh, phất tay ra lệnh.
" Mau mau truy tìm nha đầu kia… Dù lật tung Huyết Vũ đại lục cũng phải giết được nàng.
"
Hiện tại, mọi người đều công nhận Dã Cô Hận chính là thiên hạ đệ nhất nhân, không ai dám cãi lại.

Hàng ngàn bóng dáng trong nháy mắt đã biến mất không còn, chỉ còn mình Dã Cô Hận vẻ mặt âm trầm vẫn ở đó…
Lục Hải vừa quay trở về, điều đầu tiên chính là trình diện tiểu thư của gã, căn phòng lầu cao nhất trước kia chỉ có mình Lục Kiều Vân ở nay lại nhiều thêm một người nam nhân.
Người nam nhân này tuổi tầm tam thiên, vẻ ngoài anh tuấn, mặc một bộ trường sam sắc sảo, mang đậm khí chất vương giả.
Người này không ai khác chính là thái tử đương nhiệm của Dã Tề Quốc, Dã Tề Minh.
Tuổi trẻ anh tuấn, lại vừa đột phá Thiên Huyền cảnh, là người có tư cách kế thừa hoàng vị nhất.
Vạn Giới Kinh Lâu hiện tại đang phụ thuộc vào Dã Tề Quốc, dĩ nhiên Lục Kiều Vân cũng không có cách nào ngăn cản Dã Tề Minh vào phòng riêng của mình.
Hai người tại trong phòng đối ẩm, Lục Kiều Vân tỉ mỉ pha một ly trà.
Lục Tề Minh liền bắt lấy, động tác nhanh nhẹn mong có thể sờ được tay mỹ nữ, nhưng phản ứng nữ tử cũng rất mau lẹ, không cho đối phương chiếm được chút tiện nghi.
Dã Tề Minh có điểm tiếc nuối, cẩn thận nhâm nhi ly trà trên tay, uống một ngụm mà không nỡ nuốt.
" Tài nghệ pha trà của Lục tiểu thư quả xứng đứng đầu thiên hạ… "
" Dã công tử chê cười, so với tiểu thư tài nghệ của tiểu nữ không đáng nhắc đến… "
Lục Kiều Vân cố nén chán ghét trong lòng, nở ra nụ cười làm rung động Dã Tề Minh.
Hắn định lực so ra cũng đủ mạnh mẽ, lấy lại tỉnh táo như dò hỏi.
" Vị tiểu thư mà Lục tiểu thư nhắc đến có thể lợi hại như vậy… "
" Tiểu thư chính là người mà ta kính nể nhất, người chính là tiên phụng trong loài người… Không chỉ xinh đẹp nhật nguyệt phai mờ, ngay cả tấm lòng cũng như biển sâu, bao dung bác ái.
"
Lục Kiều Vân hiếm khi lộ ra vẻ mặt tôn kính như vậy, Dã Tề Minh đoán vị tiểu thư kia chắc chắn vô cùng xuất chúng, miệng nuốt nước bọt, hắn biết người như vậy không phải là kẻ mà hắn có thể mơ tưởng.
Rất nhanh tỉnh táo, xác định mục tiêu hiện tại chính là nữ tử này, nàng xinh đẹp như vậy hắn còn đòi hỏi gì nữa sao.
" Ta thấy Lục tiểu thư tài sắc không hề thua kém, chính là tiên nữ trong lòng ta… "
Dã Tề Minh ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm nàng, quả thật Lục Kiều Vân xinh đẹp tuyệt trần, trên Bách Hoa Bảng nàng bài danh vị tam thập ngũ (35), là một trang tuyệt sắc.
Vốn dĩ trước kia Dã Tề Minh hoàn toàn sẽ không có cơ hội tiếp cận nàng, nhưng may mắn Huyết Vũ đại lục bị cô lập.
Vạn Giới Kinh Lâu không còn phong quang như trước, chỉ còn nước phụ thuộc vào thế lực lớn hơn.
Lục Kiều Vân cười nhạt đáp trả, trong lòng tràn ngập tủi hổ.
Đúng lúc này từ bên ngoài Lục Hải thông báo muốn gặp, Lục Kiều Vân biết có chuyện quan trọng liền cho lão vào.
Lục Hải vừa vào liền cúi đầu, mắt khi thấy Dã Tề Minh miệng không biết nên nói hay không.
Lục Kiều Vân phất tay, nhàn nhạt nói.
" Dã công tử không phải người ngoài, có chuyện quan trọng cứ nói.
"
Dã Tề Minh nghe nàng nói vậy thật sự vô cùng ấm lòng, trong lòng đã cười to, nhưng bên ngoài vẫn nén tỏ ra bình thản.

Lục Hải được cho phép, không ngần ngại liền nói:
" Tiểu thư, họ Dạ kia đã quay về… "
" Ngươi xác định là hắn… "
Lục Kiều Vân rung động, nàng nhớ tới Dạ Khinh Ưu nam nhân tuấn lãng phi phàm, thực lực cũng sâu không dò được, lại chính là chủ sự sau màn của Dạ Nguyệt Lâu.
Người như vậy nàng bình thường sẽ kết giao hoặc là diệt trừ.
Chỉ là tình hình hiện tại nàng không có khả năng xử lý nam nhân kia.
" Thuộc hạ xác định, chính là hắn.
"
Lục Hải không chút chậm trễ đáp, Lục Kiều Vân như dấy lên một hi vọng, nàng đã kẹt ở đây hai năm ròng, từ khi Phi Vân Thuyền gặp chuyện, người của Vạn Giới Kinh Lâu cũng không còn liên lạc với nàng, cũng không có cách nào rời khỏi Huyết Vũ đại lục.
Nhưng nam nhân kia trước kia chính là đi thuyền kia, bây giờ an toàn trở lại chắc hẳn có cách.
" Vậy hắn đâu rồi… "
" Điều này… "
Lục Hải ngập ngừng mắt như nhìn Dã Tề Minh như có ẩn ý, Lục Kiều Vân hiểu ý, nàng quay qua Lục Kiều Vân nhã nhặn nói.
" Tề công tử, chuyện sắp tới liên hệ hệ trọng… Thật không thuận tiện nói.
"
" Haha, đã là người cùng nhà thì có gì phải che giấu… "
Dã Tề Minh nghe nàng nhắc đến một người nam nhân, trong lòng không yên tâm, có cảm giác người sắp đến tay lại bị cướp.
Lục Kiều Vân dĩ nhiên không muốn hắn ở lại, nhẹ lời tìm lẽ trục khách.
" Dã công tử coi trọng Kiều Vân là phúc phận của tiểu nữ… Chỉ là ai cũng có bí mật riêng, công tử ở đây quả thật có chút khó xử.
"
" Được rồi, lần sau ta lại ghé thăm… Hi vọng lần tới tiểu thư không đuổi ta đi nữa.
"
" Dĩ nhiên, Dã công tử là khách quý của bổn lâu… Ta làm sao nỡ.

"
Dã Tề Minh cười ha hả, nói lời cáo từ liền rời đi, nhưng vẻ ác liệt trên mặt không giấu được, thề sẽ giết chết bất cứ nam nhân nào có ý đồ với Lục Kiều Vân.
Hắn vừa đi, Lục Kiều Vân liền lộ ra vẻ chán ghét, ngồi trên giường, nhàn nhạt nhìn Lục Hải.
" Nói đi, hắn sao rồi… "
" Vâng, tiểu thư.
"
Lục Hải sau đó liền kể mọi chuyện, Lục Kiều Vân vừa nghe mặt lâm vào âm trầm, sắc mặt không được tốt.
" Ý ngươi là có thể hắn đã chết dưới tay Dã Cô Hận… "
" Tiểu nhân nghĩ chắc chắn không… "
Lục Hải liền nói, Lục Kiều Vân gật đầu, nàng còn đang nghĩ làm sao để gặp Dạ Khinh Ưu thì từ bên người nha hoàn thân cận liền thông báo có người đến tìm.
Lục Kiều Vân nhíu mày, quyết định vẫn là bản thân đi xem thử...
Trước cửa Vạn Giới Kinh Lâu, nay đã di dời đến Dã Thiên Thành, có ba bóng ảnh mặc đấu bồng che đậy toàn bộ dung mạo đằng sau, cứ ung dung bước vào.
Người nam tử đứng trước quầy chủ sự, nhàn nhạt nói.
" Ta muốn gặp Lục tiểu thư của các ngươi… "
" Điều này… "
Chủ sự quản lần này không phải là Lục Hải mà thay vào một thiếu phụ xinh đẹp, nhìn ba người mặc đấu bồng thân phận thần bí, sợ lại làm lỡ việc tiểu thư liền cho người vào thông báo.
Một lúc sau, từ trên lầu xuất hiện một thiếu nữ làm da trắng mịn không bôi phấn, môi đỏ hồng tự nhiên không đánh son, mái tóc yêu kiều được cột gọn bởi chiếc trâm cài tinh xảo, khuôn mặt to tròn, ngũ quan tinh tế nhìn không ra khuyết điểm.
Nàng nhìn xuống ba người liền lên tiếng.
" Công tử, mời vào phòng ta nói chuyện… "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.