Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 115: Vây Công






Một tiếng nổ vang động, bao xung quanh Cổ Nguyệt Hi là từng tầng lớp khí quang mỏng, từ trên trời bắt đầu đánh xuống từng tia nhiệt lôi.
Cổ Triết thật không dám tin tưởng, chỉ qua vài tháng ngồi một chỗ luyện hóa hết số đạo nguyên mà Thanh Huyền Đông đem lại, Cổ Nguyệt Hi đã độ kiếp lên Thiên Huyền.
Lần này thật sự không có ai dám ngăn cản, vì lôi kiếp đem lại quá lớn, nếu bước vào sẽ bị dính lôi kiếp, còn có một kẻ biến thái như Dạ Khinh Ưu ở bên cạnh, càng tăng thêm phần bất khả thi.
Lôi kiếp của Cổ Nguyệt Hi so với thiên tài bình thường độ kiếp phải lớn gấp chín lần.
Thậm chí còn ẩn hiện long phượng chi uy, phẫn nộ như muốn nuốt chửng nữ tử.
Trong trận lôi kiếp kéo dài cả nửa tháng, mọi sự tập trung đều đổ dồn về nàng.
Các lão quái dần dần xuất hiện tập trung nhìn vào nữ tử đang độ kiếp ai ai cũng lộ vẻ khiếp sợ...
Hắc Vân kéo đi, bầu trời quang đãng trở lại, Cổ Nguyệt Hi chính thức bước vào Thiên Huyền cảnh, thậm chí khí thế phát ra không thua kém Thiên Huyền Tam Giai.
Dạ Khinh Ưu hai mắt lóe sáng, người khác ở đây không hiểu, chỉ có mình hắn biết Cổ Nguyệt Hi vừa tiếp nhận tất cả vận khí của Lâm Thiên, trở thành Khí Vận Chi Nữ đầu tiên của vạn giới.
So sánh với Lâm Thiên thì khí vận này thậm chí còn mạnh mẽ hơn, hắn không ngờ nàng vậy mà đạt được khí vận kế thừa.
Nếu để trong tay một đám nam tử hắn còn dè chừng, nhưng đã rơi vào tay nữ nhân hắn thì mọi chuyện lại khác.
Cổ Nguyệt Hi mở mắt, hai bên mắt, một bên tỏa ra Phượng Nhãn chi tinh, một bên mắt ẩn hiện Long Nhãn chi uy.
Dù trong nhận thức, nàng vẫn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại từ bên ngoài, biết được Dạ Khinh Ưu vì nàng mà thủ hộ ở đây hơn ba tháng.
Nàng đối với hắn nở nụ cười hiếm có, như tiên nữ trăm hoa.
" Cảm tạ ngươi… "

" Dù ta giúp nàng như vậy, nàng vẫn xưng hô xa lạ như vậy sao? "
Dạ Khinh Ưu toàn thân dính đầy máu tươi, vẻ tuấn lãng trước kia bị che khuất bởi nét tà dị có phần tàn ác.
Cổ Nguyệt Hi hai má hồng đỏ lên, nàng liếc nhìn hắn, đợi vài giây rồi nói.
" Khinh Ưu, thật cảm tạ chàng… Từ trước đến giờ chưa có ai tốt với ta như chàng.
"
" Đó là dĩ nhiên, vì nàng là nữ nhân của ta… "
Nghe hắn tuyên bố nàng là nữ nhân của hắn, lần đầu Cổ Nguyệt Hi không có phản đối, nàng cảm thấy trước kia vì nghĩ quá nhiều nên mới có thành kiến với hắn.
Giờ đây trong thời gian ngắn trải qua nhiều điều, hiểu ra nhiều thứ, nàng rốt cuộc cũng đã động lòng trước nam tử này.
" Hừ, phá hỏng giây phút lãng mạn của các ngươi rồi… Tiểu yêu nghiệt, ngươi nghĩ bản thân bây giờ có thể rời đi sao? "
Phía trên trời hơn hàng ngàn bóng ảnh xuất hiện, tu vi Thiên Huyền con số vừa tròn một ngàn, tu vi có từ Nhất Giai đến Cửu Giai.
Tề tựu các thế lực lớn nhất trên Huyết Vũ đại lục: Vạn Giới Kinh Lâu, Xà Tử Cốc, Hoàng Thất Dã Tề Quốc, Bích Hải Tông.
Duy chỉ có Dạ Nguyệt Lâu và Bạch Vân Tông là không có người xuất hiện.
Cổ Nguyệt Hi toàn thân run lên, nàng không ngờ mình vừa mới đột phá lại dẫn đến nhiều lão quái vật như vậy.
Trong lòng tràn ngập lo lắng, mắt nhìn qua Dạ Khinh Ưu chỉ muốn hắn nhanh nhanh rời đi, Dạ Khinh Ưu nhìn nàng cười tay lại kéo nàng vào trong lòng, mắt nhìn lên cao, ngạo nghễ nói.
" Nơi mà người của ta muốn đi, mấy lão già như các ngươi có thể cản sao… "
" Tiểu tử ngông cuồng, cùng một lứa với yêu nghiệt này… Cũng phải chết.
"
Lão già mặc hoàng kim sắc bào, có long hình trên hoàng y lên tiếng, lão chính là hoàng đế đương nhiệm của Dã Tề Quốc, Dã Cô Hận, tu vi Thiên Huyền đỉnh giai.
Bên cạnh là lão quái Cốc chủ Xà Tử Cốc, Lô Sĩ Viêm tu vi cũng ngang bằng Dã Cô Hận.
Còn hai người vừa mới đột phá Thiên Huyền Cửu Giai chưa lâu là Lục Hải của Vạn Giới Kinh Lâu và Diên Chân của Bích Hải Tông.
Nhìn lướt qua không có bất cứ tên nào làm cho Dạ Khinh Ưu cảm thấy đáng nổi bật, Mà Lục Hải khi vừa nhìn thấy Dạ Khinh Ưu toàn thân liền run lên, gã bắt đầu hối hận tại sao lại đến đây.
Người khác không biết nhưng lão lại biết Dạ Khinh Ưu tuyệt đối không đơn giản, người nắm giữ lệnh bài kia ít nhất tu vi phải là Địa Tôn trở lên.
Suy nghĩ thiệt hại, Lục Hải dĩ nhiên đứng về phía Dạ Khinh Ưu, nhưng lão biết Dạ Khinh Ưu sẽ không cần lão ra tay, liền chủ động quay qua Dã Cô Hận cáo từ.
Dã Cô Hận dù không hiểu vì sao Lục Hải rời đi nhưng cũng không cản, lão nghĩ hiện tại số người như bây giờ là quá đông đủ rồi.
" Nha đầu họ Cổ, cho ngươi một cơ hội… Đầu phục Dã Tề Quốc, hoặc là chết.
"
" Ngươi đừng có nằm mơ… Ta tuyệt đối sẽ không quỳ gối trước địch nhân của ta.
"
Cổ Nguyệt Hi lạnh lẽo rên, đứng trước tình cảnh này nàng không có một chút ý tứ đầu hàng, chiến ý càng mạnh mẽ.
Nghe thiếu nữ nói vậy Dã Cô Hận mặt trầm lại, vung tay.
" Nếu vậy thì chết đi… "
Trên bầu trời xuất hiện thất thải quang mang, cũng không phải cầu vòng đẹp mắt.
từng tia chưởng ảnh giáng xuống, mạnh mẽ bạo liệt.
Cổ Nguyệt Hi thầm chửi vô sỉ, một đám trưởng bối lại cùng nhau công kích hai người nàng, quả thật quá mất mặt.
Cổ Nguyệt Hi không dám chút nới lỏng, giơ cao trường thương, Cổ Luân Thương xuất ra đạt đến trình độ đăng phong tạo cực.
Tuy nhiên so với khí thế của một đám lão quái còn kém rất nhiều, nàng cảm giác nguy cơ đến gần, chỉ muốn tránh né nhưng không cách nào tránh kịp.
Chỉ là nàng không bị thương, ngay trước mặt Dạ Khinh Ưu vì nàng mà chống đỡ, trên thân thể y phục dần rách nát.
Có thể Dạ Khinh Ưu quá lợi hại, Dã Cô Hận thật sự ngoài ý muốn, dù cho mấy lão cùng lên cũng không cách nào thắng được.
Sau một hồi giằng co, từ phía xa truyền đến âm thanh, Cổ Nguyệt Hi mắt tập trung nhìn, liền cuộn trào phẫn nộ.
Chỉ thấy treo trên đầu thương là những chiếc đầu thân tín và người quen của nàng.
Đặc biệt đầu của Cổ Xuân Vân treo ở phía trước, Cổ Nguyệt Hi hai mắt căng ra, từng tia hận thù in đậm, nàng hét lên môt tiếng, trong lòng cuộn trào sôi sục nôn ra một miếng máu.
" Dã Vô Hận, ta tuyệt đối sẽ diệt sạch Dã Tề Quốc của ông… "
" Nha đầu cứng miệng… Sắp chết đến nơi rồi còn.
"
Nhìn Cổ Nguyệt Hi mất bình tĩnh.
Dã Vô Hận trong lòng vui vẻ, lão chính là muốn nữ tử này hận thù mà ở lại, chỉ cần nữ tử này mất đi tỉnh táo, có thể vây công lâu ngày sẽ đem lại kết quả.
" Cùng nhau lên… Lần này phải giết được nàng.
"
Dã Vô Hận quay qua Lô Sĩ Viêm và Diên Chân nói, hai lão quái gật đầu đều nhắm hướng Dạ Khinh Ưu mà đánh.
Mấy lão quái Thiên Huyền cảnh còn lại cũng nhân cơ hội tập kích Cổ Nguyệt Hi.

Cổ Nguyệt Hi tràn ngập trong hận thù, cũng không còn để ý đến gì, nàng dễ dàng bị đánh trúng một kiếm, máu tươi từ bên hông chảy ra.
May sao có Dạ Khinh Ưu ở bên cạnh yểm trợ.
Đến khi Cổ Nguyệt Hi đã tỉnh táo lại, nàng mới hoàn hồn nhìn thân thể của người nam nhân đang che trước mặt nàng.
Trên người hắn xuyên qua hàng trăm mũi kiếm, máu tươi chảy ròng ròng rơi trên mặt nàng, xung quanh toàn bộ lão quái đều bị đánh bay.
" Khinh Ưu, chàng làm sao… "
Cổ Nguyệt Hi hai mắt rơi ra giọt lệ hiếm hoi, nàng không ngờ nam tử này vì nàng mà chịu dày vò như vậy, trong lúc nhất thời tràn đầy hối hận.
Dạ Khinh Ưu trên người vô số vết đâm, vẫn nhìn nàng cười.
" Hi vọng một ngày nàng trở thành Nữ Chiến Thần nổi danh vạn vực… "
" Ta không cần, ta chỉ cần chàng ở bên ta… "
Cổ Nguyệt Hi hai tay vòng qua ôm lấy hắn, môi hôn lên miệng ngập mùi máu tươi của Dạ Khinh Ưu nuốt lấy.
Dạ Khinh Ưu thỏa thích cùng nàng trong một phút giây mặn nồng, cặp uyên ương trong miệng quấn quít.
" Hi vọng về sau gặp được nàng… "
Một trường thương đâm xuyên người Dạ Khinh Ưu chạm vào thân thể Cổ Nguyệt Hi.
Nàng muốn liều chết cùng hắn thì đã thấy trên người dính một tấm Phi Không Phù, hắn còn nhét vào tay nàng một cái giới chỉ nhỏ.
" Không!! "
Cổ Nguyệt Hi chỉ kịp thấy từng luồng sát khí tập kích về Dạ Khinh Ưu, hai mắt nàng tràn dã nước mắt.
Nàng sau đó xuất hiện tại một biên trấn nhỏ ở một nơi xa lạ, nàng nắm chặt trong tay giới chỉ hắn đưa, nước mắt ngừng chảy, máu ngừng rơi.
Nàng hận hận nắm chặt trường thương, khắc ghi từng khuôn mặt đã vây công nàng, lạnh lẽo rên.
" Mối thù này ta nhất định sẽ trả… "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.