Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 295: Tiết độc thánh nữ




Dương Lăng vừa đưa tay chạm vào trán mình, một cảm giác lạnh như băng trong óc không hề tiêu tán, khiến nữ Ma pháp sư vô cùng sợ hãi, cực lực giãy dụa. Nhưng với thể lực yếu ớt của nàng, đem tất cả khí lực của bản thân cũng không làm nên chuyện gì.
"Ồ, đây là?"
Đến gần thân thể nữ Ma pháp sư, Dương Lăng ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, chui vào lỗ mũi, chảy vào tận gan ruột. Có điểm giống như mùi hương tự nhiên, lại mang theo mùi hương mà người đàn ông rất thích.
Mùi hương tự nhiên này rất đặc biệt, thường là sau khi ngửi một lần sẽ không thể quên được. Trên người Tác Phỉ Á có, trên người Tiểu nha đầu Ngả Lỵ Ti có, trên người Vưu Na cũng có, mặc dù có khác biệt nho nhỏ, nhưng đều khiến cho người ta say mê.
Khác với mùi nước hoa, mùi hương này rất nhạt. Vội vã đi qua bên cạnh có lẽ không ngửi thấy gì, nhưng trong lúc vô ý đến gần lại thấy thật say mê. Cô gái có mùi thơm xử nữ đặc biệt này, Dương Lăng không bao giờ quên.
Trong khi học Đại học năm thứ hai, có một làn hắn và vài tên cùng học cùng nhau chạy đến phòng làm việc của giáo viên tiếng Anh nhìn xem bảng điểm, mọi người tập trung tại một chỗ mà nhìn. Thành phố về đêm rất nóng, nhưng vừa mở quyển sổ ra, hắn đột nhiên ngửi được một mùi hương rất đặc biệt.
Tự nhiên chảy vào tận phế phủ, ngửi thấy hắn cảm thấy như say rượu, hoặc nằm mơ thấy đang bay lượn trên không, mãi hắn mới hồi phục lại tinh thần.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Buông ta ra" Thấy Dương Lăng đột nhiên không nhúc nhích, cái mũi cao ngất chỉ cách cổ trắng như tuyết của mình có một ít, nữ Ma pháp sư vừa hoảng sợ vừa thẹn đến đỏ bừng mặt: "Buông ta ra, ta là Thần thuật giả sắp tẩy lễ để chọn Thánh nữ. Nếu ngươi làm cái gì đối với ta, Giáo Đình tuyệt đối sẽ không buông tha tên ác ma nhà ngươi"
"Ồ, ngươi nghĩ ta muốn làm gì ngươi?" Nhìn nữ Ma pháp sư hoảng sợ, Dương Lăng cười nhạt: "Hắc hắc, tự nhiên gặp được một Thánh nữ, có làm ác ma một lần cũng đáng"
Trong khi nữ Ma pháp sư hoảng sợ, Dương Lăng nhạy cảm phát hiện Năng lượng màu trắng trong đầu nàng có một tia ba động, đối phương tâm tình càng kích động, thì ba động càng rõ ràng. Cùng lúc đó, Tinh thần lực của mình cũng từng chút một thẩm thấu đi vào, càng ngày càng gần Linh hồn của đối phương.
Hiển nhiên, vòng Năng lượng màu trắng chính là chướng ngại khiến cho Luyện Hồn Thuật không thể nào thành công, muốn đoạt được Linh hồn của Ma pháp sư thánh nữ, phải kích động tâm tình của nàng, thừa dịp tâm tình nàng bị kích động mà tiến vào.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Buông ta ra" Nhìn vẻ mặt thần bí của Dương Lăng, còn mang theo một nụ cười tà ác, nữ Ma pháp sư bản năng cảm giác được sự nguy hiểm, vô ý thức cố gắng khép hai chân lại, lấy tay che ngực: "Ta là An Kỳ Nhi Bác Cách, anh trai ta là An Đức Lỗ Bác Cách, nếu ngươi xâm phạm ta. Anh trai ta nhất định sẽ không buông tha ngươi"
Mặc dù chưa tẩy lễ trưởng thành, nhưng là một người con gái, nữ Ma pháp sư bản năng cảm giác tình thế rất không ổn. Con mắt của ác ma nhìn chằm chằm vào giữa hai chân và bộ ngực của mình, còn không biết liêm sỉ dùng mũi ngửi ngửi. Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Nghe nói có một ít nam nhân biến thái đặc biệt thích ngược đãi các cô gái nhỏ chưa Tẩy lễ, chẳng lẽ, ý đồ của tên Ác ma trước mặt này là?
Cả người run lên, nữ Ma pháp sư không dám nghĩ tiếp nữa. Bác Cách gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm, bên cạnh nàng vốn có một tên Võ sĩ hàng đầu bảo vệ; nhưng mình thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ tiến vào Ma pháp truyền tống trận, đi theo Giáo Đình Đại quân đi đến Ma thú lĩnh, không ngờ rằng lại gặp phải tên Ác ma như Dương Lăng.
Thánh Kỵ sĩ An Đức Lỗ Bác Cách?
Vừa nghe nữ Ma pháp sư nói như vậy, bề ngoài Dương Lăng không biểu hiện gì, nhưng đang cố gắng nhớ lại. Loáng thoáng, hắn đã từng nghe Cổ Đức nói về An Đức Lỗ Bác Cách, là một Thánh Kỵ sĩ xuất sắc nhất mấy trăm năm nay, Bác Cách gia tộc sau lưng càng không đơn giản, truyền thuyết thì đã truyền thừa mấy ngàn năm, có rất nhiều Lão quái vật ngàn năm không chết, tất cả đều là Thánh Kỵ sĩ cường đại.
Thần thuật giả thần bí, Thánh nữ tương lai của Giáo Đình, Bác Cách gia tộc.
Hiểu được thân phận cao quý của nữ Ma pháp sư, trong lòng Dương Lăng không khỏi có chút chần chờ. Năng lượng Linh hồn của đối phương rất quan trọng, nhưng nếu vì vậy mà đồng thời chọc phải vài tên cường địch, hóa được không bằng mất, vụ đi buôn này dễ mất vốn quá.
"An Kỳ Nhi tiểu thư, ta rất xin lỗi, ngươi và đám Kỵ sĩ và Ma pháp sư Giáo Đình còn lại đều đã nhiễm Thi độc" Dừng lại một lát, Dương Lăng nói tiếp: "Vì không để cho Thi độc lan rộng trong Lãnh địa của ta, ngươi bây giờ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tự sát, hoặc là để ta bức Thi độc trong cơ thể ra giúp ngươi. Đương nhiên, không ai dám đảm bảo nhất định thành công, bị Thi độc phá hỏng bộ não, trở thành một người ngu ngốc thì cũng đừng trách ta"
Trầm ngâm một lát, Dương Lăng nghĩ đến một biện pháp. Giáo Đình lấy danh nghĩa Tịnh hóa thiêu sống cư dân vô tội của Hắc Thủy thành, mình cũng có thể lấy danh nghĩa Tịnh hóa đối phó đám tù binh này, để cho Giáo Đình biết thế nào là Tịnh hóa.
Đồng thời, hắn cũng chừa một đường lui. Chẳng may mà Giáo Đình tìm đến cửa, hỏi tại sao đám tù binh tất cả đều biến thành ngu ngốc, mình cũng có thể đổ tội cho Thi độc.
"Cái gì, Thi độc?" Nghe được lời nói dối của Dương Lăng, nữ Ma pháp sư An Kỳ Nhi vô cùng kinh ngạc. Mặc dù không có khả năng ngăn cản cư dân, nhưng mình cũng không có ra tay, luôn được Kỵ sĩ bảo vệ, làm sao lại có thể bị nhiễm Thi độc kinh khủng?
"Hừ, ta không biết nên nói các ngươi là tàn nhẫn hay là ngu xuẩn, lại đi thiêu sống người dân bị lây Thi độc" Nhìn vẻ kinh hãi của An Kỳ Nhi, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng: "Tất cả người trúng Thi độc, đều phải chôn thật sâu dưới đất, nếu không cho dù đốt thi thể thành tro bụi cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn uy hiếp. Ngược lại, trải qua nhiệt độ cao đốt cháy, Thi độc càng kéo dài trong không khí, thẩm thấu vào trong cơ thể bọn người ở gần nhất."
Thừa dịp nữ Ma pháp sư An Kỳ Nhi không chú ý, Dương Lăng lấy một cái bình nhỏ trong Không gian giới chỉ ra, cầm lấy bàn chân trắng như tuyết của nàng, nhân cơ hội đổ lên một ít Thi độc, rồi lập tức nhanh chóng thu cái bình lại. Trong khi quét dọn chiến trường, hắn từ bên trong một thi thể thu thập được vài bình Thi độc, vốn định cầm về đưa cho Ngả Lỵ Ti nghiên cứu, hy vọng có thể luyện chế ra giải dược. Không nghĩ được rằng, bây giờ lại cần dùng đến.
"Không cẩn thận hít vào một ít Thi độc, có lẽ các ngươi ngay lập tức còn không chú ý đến; nhưng chỉ cần một ngày, thậm chí vài canh giờ, Thi độc trong cơ thể sẽ lan tràn. Đến lúc đó, các ngươi sẽ biến thành một đám ngu ngốc, thậm chí một bộ Cương thi không có ý thức" Dùng Sinh mệnh năng lượng khống chế Thi độc, để tránh lan tràn trong cơ thể An Kỳ Nhi, Dương Lăng vừa nói vừa giả vờ bức ra một ít hắc khí.
"A, Thi độc, đúng là Thi độc rồi"
Nhìn một lũ Hắc khí chui ra từ bàn chân, ngửi mùi hôi thối đó, nữ Ma pháp sư An Kỳ Nhi kêu lên thất thanh. Lúc này đây, nàng rốt cuộc không nghi ngờ lời nói của Dương Lăng, trong thời gian ngắn nàng cũng không chú ý đến việc Dương Lăng đang nắm chặt lấy chân nhỏ trắng như tuyết của mình.
Thi độc là lợi khí giết người của Thi vu vương, tiếp xúc một lượng Thi độc thì cơ thể sẽ nhanh chóng lở loét, Linh hồn cũng bị thương tổn rất lớn, không kịp Tịnh hóa thì rất có thể sẽ biến thành một bộ Cương thi. Đừng nói là người bình thường, mà ngay cả Võ sĩ Thánh giai và Ma pháp sư Thánh giai cũng không dám tiếp xúc trực tiếp với loại kịch độc kinh khủng này, gặp nó là vắt giò lên cổ hận không mọc thêm vài chân để chạy thật xa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Cho nên, cho dù nghĩ nát óc, nữ Ma pháp sư cũng không thể tưởng tượng được tất cả đều là do Dương Lăng động tay động chân ở sau lưng.
Đối với người bình thường mà nói, Thi độc vô cùng kinh khủng, gặp phải thì chỉ có thể chạy, nhưng đối với Dương Lăng mà nói, cũng không kinh khủng như tưởng tượng, chỉ cần sử dụng Sinh mệnh năng lượng bảo vệ, là có thể tiếp xúc trực tiếp. Cũng không biết sau lần trúng độc nên có kháng thể, hay là vô ý hấp thu Giác hồn xà trong cơ thể, nên có một tia Vong linh Năng lượng trong cơ thể.
"Hừ, để đám tù binh các ngươi lưu lại trong thành, tuyệt đối sẽ là một mối nguy hiểm khó lòng phòng bị" Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Nếu không có Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc và Hắc ám hiệp hội xin tha, còn không bằng giết hết đám bị lây Thi độc các ngươi, dù sao, đây vẫn là cách Giáo Đình các ngươi vẫn làm từ trước đến nay"
Đâm lao thì phải lao ,diễn kịch diễn đến cuối cùng, múa chuông gõ mõ một hồi thì cũng phải đưa Phật đưa đến Tây thiên.
Lắc lắc đầu ra vẻ không muốn bỏ qua, Dương Lăng lấy một bình nước nhỏ từ Không gian Vu tháp ra, đưa cho nữ Ma pháp sư An Kỳ Nhi uống vào, nói là thuốc giải độc mà Gia tộc truyền lại.
Đám Kỵ sĩ và Ma pháp sư Giáo Đình còn lại còn đỡ, nhưng cô gái trước mắt này tương lai có thể là Thánh nữ Giáo Đình, lại thuộc Bác Cách gia tộc, địa vị rất lớn. Nếu trực tiếp biến nàng thành người điên hoặc ngu ngốc, tuyệt đối sẽ kết mối đại thù với Giáo Đình và Bác Cách gia tộc, tạo ra một áp lực rất lớn đối với sự phát triển của Ma thú lĩnh.
Nhưng nếu buông tha Tiểu mỹ nữ, hắn lại không cam lòng, khó có thể gặp được một tên Thần thuật giả của Giáo Đình, không cẩn thận nghiên cứu vậy thật sự quá đáng tiếc. Mặt khác, vẻ cao quý thuần khiết, xinh đẹp của Tiểu mỹ nữ, cũng thật sự khiến người ta muốn phạm tội.
"Mở chân ra, mở ra một chút nữa, đừng nhúc nhích"
Vì kích động tâm tình của Tiểu mỹ nữ, sau đó thừa dịp mà vào, Dương Lăng lấy danh nghĩa bức độc nhẹ nhàng vuốt ve chân nhỏ trắng như tuyết của nàng, từng chút một lần mò lên trên. Rất nhẹ nhàng vuốt ve, từng chút từng chút một tiến lên đùi non của nàng. Vì ra vẻ chân thật một chút, thi thoảng lại bức ra một ít Hắc khí.
"Lĩnh chủ, Lĩnh chủ đại nhân, đừng"
An Kỳ Nhi không muốn chết, càng không muốn biến thành một Cương thi lở loét thân mình mọc đầy lông xanh. Hiểu được Dương Lăng muốn giúp mình bức Thi độc trong cơ thể ra, nhìn đám Hắc khí thi thoảng lại chui ra, nàng không thể làm gì khác hơn là để mặc Dương Lăng hành động. Tuy nhiên, đến khi lấy lý do ảnh hưởng hiệu quả mà cởi áo ngoài của nàng, hai tay sờ mó trên da thịt trắng như tuyết của mình, nàng bản năng cảm giác được có điểm không ổn, vô ý thức giãy dụa, nhẹ giọng cầu xin tha thứ. Nhưng không biết vì sao, khí lực càng ngảy càng nhỏ, thân thể càng lúc càng mềm nhũn ra.
Dưới động tác vuốt ve thuần thục của Dương Lăng, rất nhanh, Tiểu mỹ nữ An Kỳ Nhi ngây thơ còn chưa hiểu sự đời, đỏ bừng cả mặt, thở nhẹ như tơ, động tình, con mắt vô cùng động lòng người, cả người như một đóa hoa sen chờ nở rộ, dưới động tác vuốt ve của Dương Lăng từ từ run rẩy.
Mặc dù có mưu đồ khác, nhưng nhìn Tiểu mỹ nhân thuần khiết cao quý dưới động tác vuốt ve của mình nhỏ giọng xin tha thứ, nhìn bộ dáng khuất phục nằm trên mặt đất, nhìn đôi mắt mọng nước và da thịt trắng như tuyết của nàng, hô hấp của Dương Lăng không khỏi trở lên dồn dập.
(Đến đoạn này thấy chân tay run lẩy bẫy, máu dồn hết về mũi, xém chút nữa là xịt)
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.