Ma Thần Trời Sinh

Chương 467: Ngũ bộ thiên thê




Lúc này trong lòng Bạch Ly Lão tổ đã phi thường hối hận, sớm biết như vậy, hắn đã không vì hai đầu tiểu sinh linh mà đắc tội ả nữ nhân điên này.
Hiện tại chính mình nguyên khí đại thương, tiêu hao đại lượng thọ nguyên, đoán chừng cả đời này cũng không thể trùng kích Thiên Nhân Cảnh rồi.
Theo Bạch Ly Lão tổ, Nhiếp Lan Tâm quả thật chính là một nữ nhân điên! Từ khi chiến đấu bắt đầu, nàng căn bản là không muốn sống, chiêu chiêu xuất thủ đều là dốc sức liều mạng, không chút sợ hãi. Vốn dĩ kinh nghiệm chiến đấu cùng lý giải đối với võ đạo của Bạch Ly Lão tổ đều vượt xa nàng, nhưng mà lại bị nàng mạnh mẽ liều mạng, đánh tới lưỡng bại câu thương.
- Vạn Âm Tiên Hậu, hiện tại thì tốt rồi! Tất cả mọi người đều lưỡng bại câu thương rồi, cũng đều không thể trùng kích Thiên Nhân Cảnh nữa! Cái này là kết quả mà ngươi muốn nhìn thấy sao?
Thân hình Bạch Ly Lão tổ thu nhỏ lại, hóa thành nhân hình, biến thành một lão giả tóc bạc trắng.
Thân thể từ phần cổ của hắn trở xuống vẫn còn bị ngọc thạch phong bế, hoàn toàn không có khả năng nhúc nhích, chỉ có cái miệng cùng con mắt còn có thể cử động.
Nhiếp Lan Tâm thì đang không ngừng thở hổn hển, bất quá ánh mắt của nàng vẫn như trước rất sắc bén, nói:
- Kẻ không cách nào trùng kích Thiên Nhân Cảnh là ngươi, cũng không phải ta!
Bạch Ly Lão tổ cũng không muốn cùng nàng tiếp tục tranh đấu nữa, nhàn nhạt nói:
- Như vậy đi! Ta đem một trong hai tiểu sinh linh kia trả lại cho ngươi, ngươi thu hồi Ngọc Thánh Khí trên người của ta! Ngươi có thể thôn phệ huyết khí của tiểu sinh linh kia để bù đắp lại huyết khí bị tổn thất. Mà ta cũng có thể thôn phệ đầu tiểu sinh linh còn lại, đền bù tổn thất thọ nguyên. Như vậy chúng ta cũng đều còn có cơ hội trùng kích Thiên Nhân Cảnh!
Nhiếp Lan Tâm lạnh lẽo nói:
- Ngươi đang nằm mơ sao? Nhất định phải đem cả hai đầu tiểu sinh linh kia đều trả lại cho ta, bằng không, ta căn bản không có khả năng thu hồi Ngọc Thánh Khí trong cơ thể ngươi! Ngươi hẳn là biết sự lợi hại của Ngọc Thánh Kinh, dựa vào lực lượng của chính ngươi căn bản ngăn cản không nổi! Chỉ trong vòng một tháng, ngươi sẽ hoàn toàn biến thành một pho tượng ngọc thạch. Có biết Thái Sơ Vấn Hoa đã chết như thế nào không? Chính là chết dưới Ngọc Thánh Kinh, biến thành một pho tượng ngọc thạch!
- Vạn Âm Tiên Hậu, ngươi đừng có quá đáng! Được một tấc lại muốn tiến một thước!
Bạch Ly Lão tổ cắn răng thật chặt nói:
- Có tin lão phu sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận hay không?
Nhiếp Lan Tâm khinh thường nói:
- Vậy ngươi có thể thử xem! Dù sao ta cũng không sợ chết. Hơn nữa, ngươi cũng chưa chắc đã giết được ta!
Mi tâm Nhiếp Lan Tâm xuất hiện một quang điểm, hai cái ấn ký tượng thần hiển hóa ra ngay tại mi tâm của nàng. Một cái là tượng thần màu trắng, một cái là tượng thần màu đen, giống như là hai cái văn tự cổ xưa.

Hai cái tượng thần nhanh chóng vận chuyển, đem huyền khí trong thiên địa hút vào mi tâm, rất nhanh khôi phục lại huyết khí cùng thọ nguyên đã tổn thất.
Đúng vậy! Thọ nguyên mà Nhiếp Lan Tâm bị tổn thất đang chậm rãi khôi phục lại.
Bình thường, một khi thọ nguyên Võ giả tổn thất, cũng chỉ khi nào phục dụng một gốc Thông linh Kỳ dược, hoặc là tinh khí thiên địa mới có thể khôi phục lại.
Nhưng mà, Nhiếp Lan Tâm lại căn bản không cần phải phục dụng Thông linh Kỳ dược, cũng không cần phải luyện hóa tinh khí thiên địa, chỉ cần hai cái tượng thần tại mi tâm vận chuyển, dĩ nhiên cũng đã có thể khôi phục lại thọ nguyên.
Bạch Ly Lão tổ nhìn thấy một màn như vậy lại càng kinh hãi, hoảng sợ nói:
- Thần tuệ! Ngươi rõ ràng có được Thần tuệ! Hơn nữa còn là Song Thần tuệ!
Nhiếp Lan Tâm căn bản không để ý tới hắn, chỉ tiếp tục nhắm mắt chữa thương.
Nhưng trong lòng Bạch Ly Lão tổ lại không thể nào bình tĩnh nổi. Ánh mắt hắn âm tình bất định. Nếu để cho thương thế Nhiếp Lan Tâm khôi phục lại chừng ba thành của thời kỳ toàn thịnh, chỉ sợ lúc đó chính là tử kỳ của hắn.
Hắn cắn răng, thả Tiểu Hồng cùng Tiểu Linh Nhi trong túi Càn Khôn ra, nói:
- Vạn Âm Tiên Hậu, ta có thể trả lại cho ngươi hai đầu tiểu sinh linh này! Nhưng mà, ngươi nhất định phải thu hồi Ngọc Thánh Khí trong cơ thể ta!
Quang điểm tại mi tâm Nhiếp Lan Tâm thu liễm vào trong cơ thể, cặp tinh mâu mở ra, nói:
- Có thể!
- Ngươi nhất định không được đổi ý! Ngươi phải nhân danh Thần chi niệm lực của Thiên Đế phát thệ, ta mới có thể tin tưởng!
Bạch Ly Lão tổ nói.
- Thiên Đế tại thượng, Vạn Âm Tiên Hậu hướng ngươi phát thệ! Nếu như Bạch Ly Lão tổ trả hai cái tiểu sinh linh kia lại cho nàng, nàng nhất định sẽ thu hồi Ngọc Thánh Khí trong cơ thể Bạch Ly Lão tổ! Nếu như vi phạm lời thề, nhất định sẽ bị trời giáng Thần phạt mà chết!
Đầu ngón tay Nhiếp Lan Tâm nhỏ ra một giọt huyết dịch, rơi xuống mặt đất, rất nhanh đã chìm vào trong bùn đất, đem bùn đất phạm vi một trượng nhuộm thành huyết sắc.
Một bóng người huyết hồng sắc nhàn nhạt từ dưới bùn đất xuất hiện, sau đó liền hóa thành từng sợi huyết khí, biến mất vào trong thiên địa.

Mỗi một vị Võ giả nếu như tu luyện trở thành Thần linh, cũng sẽ lưu lại Thần chi niệm lực trên thế gian. Nếu như nhân danh Thần linh niệm lực phát thệ, rồi lại vi phạm lời thề, nhất định sẽ gặp phải Thần chi niệm lực trừng phạt. Coi như là cường giả Thiên Nhân Cảnh, cũng đều sẽ bị lực lượng lời thề áp chết.
Bạch Ly Lão tổ nhìn thấy Nhiếp Lan Tâm thật sự phát thệ, lúc này mới yên tâm đem Tiểu Hồng cùng Tiểu Linh Nhi trả lại cho nàng.
Đem Tiểu Hồng cùng Tiểu Linh Nhi thủ hộ lại sau lưng, trên mặt Nhiếp Lan Tâm lộ ra nụ cười quỷ dị. Nàng đột nhiên ra tay, đánh một chưởng lên thân thể Bạch Ly Lão tổ, đánh cho Bạch Ly Lão tổ bay thẳng về phía sau hơn một trăm trượng.
Ầm!
Một thanh âm vỡ vụn vang lên.
Trên ngực Bạch Ly Lão tổ nứt ra một khe nứt, tiếp theo khe nứt này giống như là mạng nhện vậy, không ngừng khuếch tán mở ra, xuất hiện đường vân vỡ vụn rậm rạp chằng chịt.
Bành!
Thân thể Bạch Ly Lão tổ triệt để nổ tung, biến thành từng khối ngọc thạch vỡ vụn, chỉ còn lại có mỗi cái đầu, vẫn còn lơ lửng ở trên không trung.
- A… Vạn Âm Tiên Hậu… ngươi ả tiện nhân này… Ngươi lật lọng! Ngươi dám hủy bản thể của ta… Ngươi đã nhân danh Thần chi niệm lực của Thiên Đế phát thệ, ngươi sẽ chết không yên lành…
Trong lòng Bạch Ly Lão tổ tuyệt vọng không gì sánh được. Cho dù thân thể có bị ngọc thạch hóa, ít nhất cũng còn khả năng khôi phục lại.
Nhưng hiện tại thân thể của hắn đã triệt để nghiền nát, chỉ còn lại có mỗi cái đầu, có thể giữ được tính mạng đã rất không dễ dàng rồi, muốn trùng kích Thiên Nhân Cảnh căn bản là chuyện không có khả năng!
Nhiếp Lan Tâm thản nhiên nói:
- Ta cũng không phải Vạn Âm Tiên Hậu, Thần chi niệm lực của Thiên Đế có thể làm gì được ta chứ?
- Cái gì?
Cặp mắt Bạch Ly Lão tổ trợn trừng, trong lòng chợt nghĩ tới một loại khả năng, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hét to:
- Ngươi có được Thần tuệ, căn bản không phải Vạn Âm Tiên Hậu! Vạn Âm Tiên Hậu đã bị ngươi Đoạt xá ngươi rốt cuộc là ai?

- Ta là ai đã không quan trọng! Quan trọng là… hôm nay ngươi đã đi không được rồi! Toàn thân Huyền thú Cửu phẩm đều là bảo bối, mỗi một giọt huyết dịch đều có thể dùng để luyện đan! Không biết sau khi giết ngươi, có thể dùng huyết dịch của ngươi để khôi phục huyết khí của ta hay không?
Lòng bàn tay Nhiếp Lan Tâm phát ra võ đạo nguyên khí hùng hậu, ngưng tụ thành một thanh Nguyên Khí Kiếm dài ba thước.
Vù!
Một kiếm phá không đâm ra, đâm thẳng vào mi tâm Bạch Ly Lão tổ.
- Ngươi muốn giết ta, nào có dễ dàng như vậy?
Trong lòng Bạch Ly Lão tổ vô cùng phẫn nộ, cũng bắt đầu dốc sức liều mạng. Trong miệng phun ra một đạo thiểm điện tử sắc, một thanh tử kiếm sắc bén bao phủ trong thiểm điện, đem Nguyên Khí Kiếm trong tay Nhiếp Lan Tâm đánh nát.
Phốc!
Tử Điện Kiếm Tâm đâm thủng thân thể Nhiếp Lan Tâm, lưu lại một lỗ máu lớn.
Bạch Ly Lão tổ thu hồi Tử Điện Kiếm Tâm, sau đó lập tức bỏ chạy thục mạng.
Mặc dù vừa rồi hắn đã kích thương Nhiếp Lan Tâm, nhưng cũng đã tiêu hao sạch sẽ một tia nguyên khí còn lại cuối cùng trong cơ thể hắn. Hắn nhất định phải nhân cơ hội này đào tẩu, bằng không đợi đến khi Nhiếp Lan Tâm hơi chút khôi phục lại, chính là tử kỳ của nó.
Nhưng mà, đúng lúc này Bạch Ly Lão tổ chợt cảm giác được một cỗ sát khí cực kỳ nguy hiểm từ trong lòng đất lao ra.
- Xảy ra chuyện gì?
Hắn lập tức lách người sang bên phải hơn mười trượng, tránh thoát một kích, trong lòng giật mình:
- Chẳng lẽ còn có cường giả khác ẩn nấp phụ cận sao?
Vèo!
Bốn đạo kiếm khí bay sượt qua cạnh đầu Bạch Ly Lão tổ. Mặc dù Bạch Ly Lão tổ thành công tránh khỏi, nhưng vẫn lưu lại trên mặt Bạch Ly Lão tổ bốn đạo vết kiếm huyết sắc.
- Kẻ nào?
Trong lòng Bạch Ly Lão tổ đột nhiên nhảy dựng, quả nhiên còn có cường giả võ đạo ẩn nấp bên cạnh.
Vù!

Một đạo nhân ảnh xuất hiện trước mặt Bạch Ly Lão tổ, sau một khắc liền bay đến trên đỉnh đầu Bạch Ly Lão tổ, duỗi ra một ngón tay, hướng về phía đỉnh đầu Bạch Ly Lão tổ điểm xuống.
Mặc dù Bạch Ly Lão tổ đã mất đi hơn bảy thành thân thể, nhưng mà lực lượng vẫn như cũ không kém, trong miệng phun ra một luồng khí tử sắc, hóa thành một cỗ thiểm điện tử sắc, đánh thẳng lên trên.
Ninh Tiểu Xuyên cảm giác được lực lượng đáng sợ ẩn chứa trong đạo thiểm điện tử sắc kia. Nguyên khí trong cơ thể kích động, thân thể cực nhanh lui ngược lên cao, trên lưng mở ra một đôi quang dực, thân thể lơ lửng trên không trung ba trăm thước.
Bốn thanh chiến kiếm cũng theo Ninh Tiểu Xuyên bay lên, hình thành một tòa Kiếm trận, quay bốn phương tám hướng chung quanh thân thể hắn.
- Huyền thú Cửu phẩm quả nhiên cường đại, đã bị trọng thương, nhưng thực lực vẫn như trước đáng sợ như thế!
Vừa rồi Ninh Tiểu Xuyên vốn muốn đột nhiên tập kích, trấn giết Bạch Ly Lão tổ, diệt trừ tên đại địch này. Nhưng mà, Bạch Ly Lão tổ tính cảnh giác cực cao, lại để cho hắn tránh được một kiếp.
- Ninh Tiểu Xuyên!
Mặc dù Bạch Ly Lão tổ chưa từng gặp mặt Ninh Tiểu Xuyên bao giờ, nhưng lại nhận ra khí tức trên người hắn, đúng là cừu nhân đã giết chết cháu mình.
Nhiếp Lan Tâm cách đó không xa cũng gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi cho là chúng ta đã bị trọng thương, thì ngươi có thể nhân cơ hội này đánh lén sao?
Nhiếp Lan Tâm biết rõ Ninh Tiểu Xuyên là vì Tiểu Hồng cùng Tiểu Linh Nhi mà đến, cho nên ngay một khắc Ninh Tiểu Xuyên vừa xuất hiện, nàng liền sử dụng thủ đoạn đặc thù, đem Tiểu Hồng cùng Tiểu Linh Nhi tạm thời niêm phong trong Cấm chế.
- Ta biết rõ các ngươi đều là cường giả đã lĩnh ngộ đến Thiên Thê, cho dù chỉ còn một hơi cuối cùng, cũng vẫn có được lực lượng cường đại không gì sánh được! Nhưng mà, ta hôm nay lại càng muốn thử một lần!
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Nhiếp Lan Tâm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi đã biết rõ tồn tại Thiên Thê, thì nên biết trên Địa Tôn cảnh tầng thứ chín có cảnh giới Ngũ Bộ Thiên Thê! Mà ta đã tu luyện đến Thiên Thê Đệ ngũ bộ, chỉ còn kém một bước cuối cùng, liền có thể một bước đăng thiên, đạt tới Thiên Nhân Cảnh! Mà Bạch Ly Lão tổ cũng đã tu luyện đến cảnh giới Thiên Thê Đệ tứ bộ, cộng thêm hắn có được thể chất Huyền thú Cửu phẩm, chiến lực cũng có thể so sánh với cường giả Thiên Thê Đệ ngũ bộ! Ngươi bất quá chỉ là con kiến Địa Tôn cảnh tầng thứ sáu mà thôi, cũng dám tranh đấu cùng chúng ta?
- Nếu như các ngươi tại thời kỳ toàn thịnh, cho dù tu vi ta có cường đại hơn gấp mười lần đi chăng nữa, cũng không phải là đối thủ của các ngươi! Nhưng mà… ngươi lấy cảnh giới võ đạo ra uy hiếp ta, ngược lại chứng minh, ngươi đang chột dạ!
Ninh Tiểu Xuyên tế ra 333 cây trận kỳ, cắm ở 333 phương vị bất đồng, đem phạm vi địa vực hơn mười dặm đều bao phủ bên trong trận pháp.
Mỗi một cây trận kỳ đều biến thành thô to như miệng chén vậy, trên lá cờ toát ra từng đạo quang mang thiểm điện, hợp thành một cái trận đồ hình tròn cực lớn, đem Nhiếp Lan Tâm cùng Bạch Ly Lão tổ đều bao phủ bên trong trận đồ.
- Bát Phong Luyện Thần Trận!
Trận pháp triển khai, 333 đạo quang trụ bắt đầu phóng vọt lên, bay thẳng lên không trung, kích phá thẳng lên tới tầng mây.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.