Ma Thần Trời Sinh

Chương 466: Lưỡng bại câu thương




Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục nói:
- Có Lão Hầu gia tọa trấn tại Đế quốc Ngọc Lam, đủ để khiến cho Kiếm Các Hầu Phủ tại hậu phương chiến trường rất nhanh phát triển lên. Đợi đến sau khi chiến tranh kết thúc, căn cơ Kiếm Các Hầu Phủ cũng đã vững chắc không thể rung chuyển! Ngưng Sanh, ta đã nói phải tìm Kỳ dược giúp ngươi chữa tốt tổn thương trên thân thể, thì nhất định sẽ giữ lời!.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Nghe nói như thế, trong lòng Ngọc Ngưng Sanh tự nhiên ấm áp vạn phần, trên gương mặt tinh tế ôn nhu hiện lên một vòng ửng đỏ thẹn thùng.
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một tấm bản đồ, trên bản đồ chính là vẽ tình hình phân bố từng cái Văn minh Sơ cấp tại Nam Cương, còn có một ít hiểm địa cùng cấm khu trong Đại hoang.
Trên bản đồ, đánh dấu rất nhiều khu vực phân bố các Bộ lạc cỡ lớn, cách biên cảnh Đế quốc Ngọc Lam càng gần, đánh dấu lại càng kỹ càng. Rời đi càng xa, đánh dấu lại càng đơn giản.
Phía trên cùng của tấm bản đồ, chính là một dãy sơn lĩnh khổng lồ dài hơn mười vạn dặm.
Dãy núi non trùng điệp kia nằm ở khoảng cách năm vạn dặm sâu bên trong Đại hoang Nam Cương. Khu vực xa hơn phía sau dãy sơn lĩnh, ở trên bản đồ chỉ là một mảnh chỗ trống rỗng, không có bất kỳ đánh dấu nào.
Dãy sơn lĩnh kia, tên là Hoang lĩnh Trảm Thiên.
Bên trong sơn lĩnh, có vô số những Huyền thú cường đại, đã từng có một vài Võ Tôn tự nhận tu vi võ đạo cường đại. Nhưng mà, sau khi bọn hắn đi vào trong Hoang lĩnh Trảm Thiên, mãi cũng không có đi ra.
Cho nên Võ giả Đế quốc Ngọc Lam căn bản không có người nào dám xông vào Hoang lĩnh Trảm Thiên nữa.
Dần dà, Hoang lĩnh Trảm Thiên liền trở thành một đạo rãnh trời của hết thảy các Võ giả các quốc gia vùng đất Văn minh thuộc địa vực Đế quốc Ngọc Lam này. Không có người nào dám vượt qua Hoang lĩnh Trảm Thiên, càng không biết sau lưng sơn lĩnh lại là địa phương nào.
Tấm bản đồ này là Ninh Tiểu Xuyên mua được trong biên thành lúc trước, bên trên có vẽ hơn mười vòng tròn màu đỏ nhỏ. Địa vực nơi các vòng tròn nhỏ kia đánh dấu, đều là những địa phương mà theo như lời đám người hái thuốc nói đã từng thấy Thông linh Kỳ dược xuất hiện qua.
Mặc dù lời những người hái thuốc này nói cũng không phải hoàn toàn chính xác, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, Ninh Tiểu Xuyên tuyệt đối sẽ không buông tha.
- Chúng ta đi tới từng địa phương đánh dấu trên bản đồ, tìm từng chỗ từng chỗ! Nếu như vẫn không thể tìm được tung tích Thông linh Kỳ dược, cũng chỉ có thể lựa chọn con đường cuối cùng rồi!
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ngọc Ngưng Sanh nói:

- Còn có biện pháp khác nữa sao?
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi tấm địa đồ, ánh mắt nhìn về phía mảnh rừng hoang mênh mông phía trước. Trong tầm mắt tất cả đều là những ngọn núi đâm thẳng vào trong mây, nói:
- Trước đây không lâu, có một vị bằng hữu nói cho ta biết, xuyên qua mảnh Đại hoang rộng lớn này, sẽ gặp được một Văn minh Cao cấp, trong đó rất có thể sẽ mua được Thông linh Kỳ dược. Với tu vi võ đạo của hai người chúng ta, chỉ cần bốn, năm tháng liền có thể xuyên qua mảnh Đại hoang này, đến cái Văn minh Cao cấp kia!
- Cái Văn minh Cao cấp kia ít nhất cũng cách Đế quốc Ngọc Lam mấy chục vạn dặm a?
Ngọc Ngưng Sanh nói.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu.
Ngọc Ngưng Sanh lại nói:
- Mấy vạn dặm bên ngoài Hoang lĩnh Trảm Thiên, chính là một chỗ cấm khu tử vong! Cho dù tu vi võ đạo của chúng ta cường đại hơn gấp mười lần, cũng khó có khả năng bình yên vô sự xuyên qua mấy chục vạn dặm Đại hoang. Hơn nữa, cho dù thật sự đến được cái Văn minh Cao cấp kia, muốn đạt được một gốc Thông linh Kỳ dược, cũng tuyệt đối không phải chuyện tình dễ dàng! Tiểu Xuyên…
Ninh Tiểu Xuyên nhẹ giọng cười nói:
- Ta cũng không nói, nhất định phải đi đến cái Văn minh Cao cấp kia! Nói không chừng, vận khí của chúng ta tốt, tại Nam Cương liền đã tìm được Thông linh Kỳ dược. Đừng quên rằng, ta thế nhưng chính là một Dưỡng Tâm Sư Cao cấp, muốn tìm Thông linh Kỳ dược, so với người khác càng nắm chắc hơn!
Hai người đang định tiến đến một chỗ hiểm địa cách nơi này gần nhất, tìm kiếm Thông linh Kỳ dược.
Đột nhiên, trong rừng hoang chợt vang lên thanh âm Huyền thú chạy băng băng chấn động khủng bố. Rất nhiều Huyền thú hung mãnh thân hình khổng lồ từ trong rừng chạy vội ra, hướng về phía Bắc chạy nhanh tới.
Trên không trung cũng bay ra một mảng lớn Huyền thú dị điểu đông nghẹt, trong miệng phát ra thanh âm quái dị, bay ngang qua đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên cùng Ngọc Ngưng Sanh.
Ninh Tiểu Xuyên thi triển ra võ đạo thần thông Vân Hà Quy Nguyên Khí, đem hai người bảo hộ trong nguyên khí tráo, mãi đến khi đám Huyền thú kia đều đã chạy qua hết, mới thu hồi lại nguyên khí tráo.
Sắc mặt Ngọc Ngưng Sanh khẽ biến, nói:
- Vậy mà lại bộc phát Thú Triều quy mô lớn đến như thế! Sâu bên trong Đại hoang khẳng định đã xảy ra đại sự gì rồi!

- Nàng ở lại chỗ này chờ ta, ta đi xem sao!
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên nghiêm túc, thi triển thân pháp, nhảy lên đỉnh một ngọn núi lớn cách đó không xa, thân thể một lần nữa đột nhiên nhảy lên, liền rơi xuống trên một ngọn núi khác cách đó chừng ngàn thước.
Rất nhanh, thân ảnh Ninh Tiểu Xuyên đã biến mất trong dãy núi non trùng điệp.
Tu vi võ đạo Ninh Tiểu Xuyên cao thâm, một mình một người tiến đến dò xét tình huống, khẳng định so với mang theo Ngọc Ngưng Sanh đang bị trọng thương tiến đến càng an toàn hơn một chút.
Ngọc Ngưng Sanh tự nhiên cũng minh bạch đạo lý này, cho nên cũng không định đuổi theo, mà ngồi xếp bằng trên một tảng đá gần đó, bắt đầu tu luyện.
Nàng cũng phải nỗ lực, không thể trở thành gánh nặng của Ninh Tiểu Xuyên.
o0o
Ninh Tiểu Xuyên liên tiếp phóng đi hơn hai ngàn dặm, cảm giác được xa xa có chấn động chiến đấu cường đại truyền tới, hơn nữa chỉ cách nơi này có mấy trăm dặm mà thôi. Lực lượng chấn động này cực kỳ cường hoành, khiến cho mặt đất cũng có chút chấn động.
Thanh âm ầm ầm không ngừng vang lên, giống như là đang có hai ngọn núi lớn va chạm với nhau vậy.
- Hai cỗ khí tức thật cường đại, khó trách đám Huyền thú kia lại nhao nhao đào tẩu! Đến cùng là ai đang đại chiến trong này?
Trong Đại hoang này, bất kỳ nguy hiểm nào cũng đều có thể phát sinh.
Ninh Tiểu Xuyên thu liễm lại nguyên khí, nín thở, cẩn thận từng chút một hướng về phía khu vực chiến đấu tiến tới.
Chiến đấu chấn động cường đại như thế, ít nhất cũng là do hai Võ giả lĩnh ngộ đến Thiên Thê đang chiến đấu.
Tại Đế quốc Ngọc Lam, loại nhân vật cấp bậc này thế nhưng cực kỳ hiếm thấy, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên tự nhiên cảm thấy hiếu kỳ.
Ninh Tiểu Xuyên hao tốn thời gian nửa ngày, rốt cuộc đi đến một mảnh sơn lĩnh tan hoang. Mảnh sơn lĩnh này đã hư hao cực kỳ nghiêm trọng, rất nhiều sơn thể đều bị hỏa diễm hòa tan, còn có một vài ngọn núi bị kiếm khí sắc bén chặt đứt, cả nửa ngọn núi đều đổ sụp xuống.

- Là khí tức của Nhiếp Lan Tâm!
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên ngưng trọng, trong lòng lại sinh ra nghi hoặc:
- Tu vi võ đạo của Nhiếp Lan Tâm cũng đã đạt tới đỉnh phong dưới Thiên Nhân Cảnh, rốt cuộc là người phương nào lại có thể cùng nàng đấu đến trình độ này?
Oanh!
Đại địa lại run lên một trận!
Một đầu cự thú màu trắng khổng lồ từ trong Dị Không gian rơi xuống, đem mặt đất đánh ra một cái hố to đường kính cả ngàn thước. Vài ngọn núi lớn chung quanh cũng đều bị đánh tan nát thành mảnh vụn, tràng diện thập phần hoành tráng, rung động nhân tâm.
Trên người Bạch Ly Lão tổ có hơn mười miệng vết thương huyết sắc thật lớn, trong miệng phát ra tiếng thét kinh hãi:
- Ngọc Thánh Kinh! Không ngờ ngươi lại tu luyện Ngọc Thánh Kinh!
Nếu như cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện móng trái phía trước của Bạch Ly Lão tổ đã hoàn toàn biến thành ngọc thạch, đã mất đi hoạt tính, huyết khí biến thành cực kỳ suy yếu.
Trên người Nhiếp Lan Tâm cũng đầy vết thương, từ trong Dị Không gian bay ra, sắc mặt thập phần tái nhợt, đặc biệt là chỗ vai trái của nàng còn có một đạo vết trảo cực lớn, đem một mảng lớn huyết nhục xé rách, bên trong tuôn ra huyết dịch đỏ tươi.
Mặc dù nàng bị thương khá nặng, nhưng mà Bạch Ly Lão tổ lại càng bị thương nặng hơn.
Ánh mắt Bạch Ly Lão tổ trở nên ngoan độc, nói:
- Nếu như ngươi đã tu luyện Ngọc Thánh Kinh, xem ra lão phu không sử dụng Huyền khí Cửu phẩm cũng không được rồi!
Bạch Ly Lão tổ mở ra cái miệng rộng, phun ra một viên châu ngân sắc.
Viên châu vốn dĩ chỉ lớn cỡ một nắm tay, sau khi rót vào nguyên khí Huyền thú, đường kính viên châu biến thành hơn ba mươi thước, ở trên không trung không ngừng xoay tròn, phát ra thanh âm “ông ông”.
Viên cầu ngân sắc khổng lồ lơ lửng ở trên không trung, tản mát ra quang mang tinh thần sáng chói, mang theo một cỗ lực lượng khủng bố, hướng về phía Nhiếp Lan Tâm oanh kích xuống.
Đây là Thần khí cường đại nhất của Bạch Ly Lão tổ, Huyền khí Cửu phẩm Đan Luân Tinh Thần Cầu!
Bạch Ly Lão tổ cũng bị buộc bất đắc dĩ, bởi vì Nhiếp Lan Tâm không chỉ vận dụng Huyền khí Cửu phẩm, còn thi triển ra Ngọc Thánh Kinh. Nếu như hắn không sử dụng Huyền khí Cửu phẩm, hôm nay nói không chừng sẽ vẫn lạc ở nơi này.

Một người một thú lại một lần nữa bắt đầu đấu pháp, hơn nữa càng thêm hung mãnh, đều là dùng Huyền khí Cửu phẩm công kích lẫn nhau.
Ninh Tiểu Xuyên đã sớm trốn đến sâu trăm thước dưới lòng đất, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không chỉ gặp phải Nhiếp Lan Tâm, hơn nữa còn gặp phải tên đại địch Bạch Ly Lão tổ này nữa.
- Bạch Ly Lão tổ không phải là ở tại Hoàng thành sao? Như thế nào lại về tới Nam Cương rồi?
Lúc nãy Ninh Tiểu Xuyên chỉ là khẽ nhìn thoáng qua, sau đó liền lập tức thu liễm khí tức trên người, trốn vào trong lòng đất. Hắn có thể cảm nhận được, khí tức Võ hồn của Bạch Ly Lão tổ cùng Nhiếp Lan Tâm đều giảm xuống một đoạn rất lớn. Nếu như lại tiếp tục đấu nữa, bất luận là ai thủ thắng, nhất định cũng đều sẽ nguyên khí đại thương.
Đại não Ninh Tiểu Xuyên cấp tốc vận chuyển, trong lòng vui vẻ. Bất luận là Bạch Ly Lão tổ hay là Nhiếp Lan Tâm, cũng đều không phải người tốt lành gì! Để cho bọn họ đấu tiếp đi! Nếu như bọn họ đấu đến lưỡng bại câu thương, vậy thì không thể tốt hơn rồi!
- Thật sự là ông trời cũng giúp ta! Nhất định phải bắt lấy cơ hội này cứu lại Tiểu Hồng cùng Tiểu Linh Nhi! Nếu như có thể diệt trừ hai tên đại địch này thì càng tốt rồi!
Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu nhắm mắt điều tức, đem chính mình điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, chỉ chờ hai đại cường giả chiến đấu chấm dứt, chính là thời điểm hắn ra tay.
o0o
Nhiếp Lan Tâm cùng Bạch Ly Lão tổ chiến đấu giằng co suốt hai ngày một đêm, chấn động từ trên mặt đất truyền xuống mới càng ngày càng yếu đi.
Tu vi một người một thú vốn đều sàn sàn ngang nhau, người nào cũng không làm gì được đối phương.
Áo bào trên người Nhiếp Lan Tâm cũng đã sớm biến thành huyết sắc, mà ngay cả trâm cài trên đầu cũng rơi mất, mái tóc dài rũ xuống, bị huyết dịch nhuộm đỏ, ngay cả hai hàng lông mi cũng đều đang nhỏ giọt huyết châu.
Đối với cường giả đẳng cấp như nàng mà nói, trong mỗi một giọt máu đều ẩn chứa lực lượng khủng bố, có thể so với dược lực của một gốc Huyền dược Lục phẩm.
Cho nên, mỗi khi tổn thất một giọt huyết dịch, huyết khí trong cơ thể cũng sẽ yếu bớt một phần.
Nàng tổn thất nhiều huyết dịch như vậy, cho dù miệng vết thương có thể thông qua võ đạo nguyên khí khôi phục, huyết khí trong cơ thể cũng bị giảm bớt hơn phân nửa, có thể xem như nguyên khí đại thương.
Nếu như không có Huyền đan cao cấp bổ sung lại huyết khí, nàng ít nhất cũng cần phải tu luyện thời gian một năm, mới có thể khôi phục lại nguyên khí.
Đối với cường giả cấp bậc như nàng mà nói, cái này đã xem như bị thương rất nặng.
Bạch Ly Lão tổ lại càng thảm hại hơn, bảy thành cơ thể đều đã biến thành ngọc thạch, huyết dịch đông cứng lại, cơ bắp cùng xương cốt đều biến thành cứng ngắc mà lạnh như băng, đã hoàn toàn mất đi sinh cơ. Nếu không phải đầu lâu cùng cổ của nó vẫn còn lưu động huyết dịch, nó rất có thể đã biến thành một pho tượng ngọc thạch.
Nói cách khác, một thân lực lượng của nó ít nhất cũng đã tổn thất bảy thành.
Cộng thêm tiêu hao thọ nguyên bởi vì thi triển Huyền khí Cửu phẩm, thực lực Bạch Ly Lão tổ hiện tại so với tại thời kỳ toàn thịnh, lực lượng chỉ còn lại không đến một thành.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.