Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 289: Tam quy nguyên chiến




Bầu trời Khương Gia lay động kịch liệt, thỉnh thoảng còn nổ ra mấy vết nứt chạy dài, cương phong càn quét. Từ xa xa nhìn tới, bầu trời tối mù như đang đổ ầm xuống đại địa, đánh vỡ mấy trăm dặm núi rừng, chẳng khác nào tận thế. Tai ương hàng lâm, để cho tất cả mọi người đều phải hoảng sợ, sợ rằng Khương Gia sau hôm nay sẽ chỉ còn là phế tích.
- Đặng Dung, đừng hòng ngông cuồng!
Cố Sở đứng giữa muôn trùng uy áp, thần sắc tuy rằng ngưng trọng nhưng không chút tỏ ra yếu thế, tung người mà tới.
Sức mạnh Quy Nguyên bước thứ nhất đỉnh phong cùng Phong Thiên Lạc Địa kích phát ra, mãnh liệt va chạm với tai kiếp. Chín tầng trời dưới tiếng oanh minh mà vặn vẹo, thời không phá diệt.
- Oanh!
Nổ lớn điên cuồng, toàn bộ vùng trời sáng lên màu trắng xoá. Ban đầu Cố Sở còn chiếm được chút thượng phong, nhưng chẳng bao lâu liền bị đè ép trở về. Năng lượng thiên địa hội tụ phá diệt sức mạnh của chiến kích, trực tiếp oanh lão bay ngược trở về sau.
- Con sâu cái kiến.
Trông thấy Cố Sở bại lui, sắc mặt của Đặng Dung như có như không loé lên nét khinh thường, mở miệng mà nói.
Dứt lời, cánh tay của hắn lần nữa vung lên, gần như triệt để giải khai phong ấn sức mạnh, để cho tai kiếp càng thêm khủng khiếp. Một bước bước ra, hắn như vọt qua phiến hư không, tiếp cận Cố Sở. Bàn tay lập loè sức mạnh huỷ diệt, lăng không vỗ tới.
- Phanh!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, một kích gần như toàn lực của cường giả Quy Nguyên bước thứ hai sắp kích lên người Cố Sở thì bỗng nhiên bị ngăn cản, sóng huỷ diệt lan tràn.
Thế đánh của Đặng Dung mạnh mẽ là thế, nhưng vẫn không nhịn được bạo lui mấy chục bước, ánh mắt lập loè nhìn người vừa tới.
Là Khương Tử Diệp.
- Làm sao? Khương Gia cũng muốn đối nghịch với ta?
Đặng Dung không hề tỏ ra bất ngờ chút nào, chỉ lành lạnh cất tiếng, thần sắc càng thêm ngạo nghễ. Ngay từ ban đầu hắn đã cảm nhận được Khương Gia hoàn toàn đứng về phía Cố Sở, tuy rằng không biết hai bên có thoả thuận gì mà có thể khiến cho Khương Gia không tiếc đắc tội hắn, nhưng thái độ đã quá rõ ràng.
- Vấn đề không nằm ở chỗ đối nghịch hay không đối nghịch, mà là ở chỗ nơi này là Khương Gia.
Khương Tử Diệp không chút yếu thế mà nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía Đặng Dung. Lời của nàng không giải thích quá nhiều, nhưng cũng đủ để người hiểu được nàng đối đầu với Đặng Dung không hẳn là vì Cố Sở, mà là vì hắn dám độ tai kiếp trên địa phận Khương Gia.
Đem tai kiếp của chí cường giả Quy Nguyên bước thứ hai hàng lâm lên đầu gia tộc, chẳng khác nào muốn trên dưới Khương Gia chôn cùng, làm sao có thể không phản kháng được đây.
Chỉ là dù có cố gắng che giấu đi chăng nữa, sâu trong tròng mắt nàng vẫn không hề che giấu được sự ngưng trọng.
- Không nên trách ta… nếu có trách thì trách các ngươi đứng nhầm phía.
Đang nắm trong tay ưu thế tuyệt đối, Đặng Dung làm sao buông tha cơ hội, nhất là khi hắn nhìn ra được Khương Tử Diệp thật lòng không muốn đánh chút nào.
Chỉ thấy hắn lần nữa vung người trở lên, hứng lấy thiên uy đang hàng lâm trên bầu trời u tối. Giữa hư không chập trùng sóng gió, bất chợt hiển hoá ra tận cùng tai kiếp.
Nếu như nói tam tai của phàm nhân ứng với những thiên tai cơ bản của đất trời, bao gồm Thuỷ tai, Hoả tai và Phong tai thì đối với tu sỹ Quy Nguyên, tam tai ứng với quá trình thiên địa sinh Tiên, bao gồm Sinh tai, Tử tai và Tiên tai. Đệ nhất tai trời giáng Sinh cực, đệ nhị tai trời đổ Tử vong, đệ tam tai trời hàng Tiên pháp.
Đặng Dung, chính là đang độ Tử tai. Tử ở đây không phải là chết đi, mà là rũ bỏ phàm trần, từ bỏ thân thể của phàm nhân mà xây đắp Tiên thể, tạo tiền đề cho sau này đắc đạo thành Tiên.
Chỉ thấy hư không hiển hoá âm vang, thế giới thoáng chốc trở nên trong veo tĩnh mịch, lặng lặng rợn người. Một, hai, năm, vạn, triệu, tỉ tỉ giọt mưa bất chợt rơi, bầu trời rực lên màu đỏ thắm. Phải, là màu đỏ, không phải là cơn mưa bình thường, mà là mưa máu.
Không tanh, nhưng tử khí ngập trời. Trong đầu người ta bỗng dưng hiển hiện lên những tràng cảnh doạ người. Nơi ấy là một mảnh biển máu mênh mông vô bờ, xô lên những ngọn núi xác người cao vút, tử khí thao thiên.
Trên cao, giữa nền trời lơ lửng một chữ Tiên rực sáng, thần thánh mà huy hoàng. Nhất là khi nó toạ giữa thế giới tràn đầy chết chóc này, khiến cho người không thể kìm nén được ham muốn vươn lên chinh phục.
Bọn hắn dẫm đạp lên nhau mà chết, tử thi chất đống thành đại sơn, cao mãi cao mãi, nhưng chẳng có mấy người đặt bước tới cùng.
Đó, là con đường thành Tiên.
- A…
Muôn trùng hạt mưa không ngừng thẩm thấu vào không gian, điểm lên khuôn mặt của không ít người. Tử khí từ máu tản ra gột rửa hết toàn bộ sinh cơ của bọn họ, đem cái chết đến nhanh tới mức không kịp phản kháng chút nào.
- Muốn chết!
Gần như là đồng thời, cả Cố Sở và Khương Tử Diệp điên cuồng hô lên. Nhìn lấy gần trăm người ngã xuống, thần sắc của bọn hắn càng trở nên lăng lệ.
Ra tay đầu tiên là Cố Sở, dù khoảng cách của lão so với Khương Tử Diệp xa hơn, nhưng vận tốc vẫn là siêu việt đôi lần. Phong Thiên Lạc Địa kích trong tay lão run lên, ngấm vào máu nóng mà thét gào, liên tiếp kích ra hai kích siêu cường.
- Oanh… Phốc phốc…
Tiếng oanh kích rợn người, át đi cả tầng tầng mưa rơi. Đặng Dung mặc dù lúc này đã có chiến lực của Quy Nguyên bước thứ hai, nhưng tai kiếp đã khiến hắn mất đi đến nửa phần chiến lực, liền bị Cố Sở đánh cho hộc máu.
Khương Tử Diệp dĩ nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội trời cho này, tung người oanh kích. Huyết mạch Khổng Tước lần đầu tiên thể hiện ra sự cường đại của nó, uy áp để cho tất cả mọi người đều bật ngược trở ra, nhiệt độ thiêu đốt cháy rực cả bầu trời.
Chẳng qua, Quy Nguyên bước thứ hai vẫn là Quy Nguyên bước thứ hai, dù cho bị tai kiếp đè ép cũng không phải Quy Nguyên bước thứ nhất có thể so sánh. Đặng Dung sau giây phút bị tập kích, chẳng mấy khó khăn lấy lại được thế chủ động của mình. Ba cái bóng người cứ thế lao vào nhau, chiến đến long trời lở đất.
Trên bầu trời, tai kiếp vẫn hàng lâm, chẳng qua do Khương Tử Diệp cố ý gánh chịu, nên lượng người chết vì tai kiếp gần như không gia tăng nữa. Người của Khương Gia có cơ hội hành động, không chút chần chờ vây lấy ba anh em họ Đặng và cao tầng Không Ấn môn, thoáng chốc liền bộc phát ác chiến.
Ba tầng hỗn loạn, chồng chất lên nhau khiến cho tràng hạo kiếp này càng trở nên đáng sợ. Âm thanh, ánh sáng loạn đến không thể nào xác định được phương hướng, năng lượng huỷ diệt càng là lan tràn tứ phía.
Ấy vậy mà, nhân vật chính của trận chiến lúc này lại phi thường bình tĩnh. Hắn vẫn ngự tại một góc của chiến trường, ánh mắt chậm rãi dõi theo tràng đại chiến trên bầu trời, vẻ mặt như đang chờ đợi điều gì.
Xung quanh hắn, nhóm người thái độ không giống nhau, nhưng chung quy vẫn không có hành động. Một phần vì bọn hắn không đủ năng lực can thiệp vào, một phần khác là đến sự tín nhiệm tuyệt đối vào thanh niên trẻ tuổi này.
Không để cho bọn hắn chờ quá lâu, trận chiến đầu tiên đã cho ra kết quả. Ngay tại thời điểm mà đám người Khương Gia sắp khống chế được kẻ địch, trên bầu trời liền nổ tung dữ dội, người người nghiêng ngả.
Cố Sở và Khương Tử Diệp từ trong tràng bắn ngược trở ra, máu tươi nhuộm đỏ cả thân mình. Hiển nhiên, bọn hắn như cũ đấu không lại Đặng Dung.
Sắc mặt của Khương Tử Diệp tái đi, liên tiếp ộc ra hai lần máu đỏ. Thân làm người đứng đầu của siêu cấp gia tộc, có lẽ nàng cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân mình thê thảm đến mức này.
Trong đầu rối loạn, vừa có giận giữ, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi, Khương Gia hôm nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Trông thấy Đặng Dung thừa thắng xông lên, ý đồ tiêu diệt đám người Khương Gia bên dưới, nàng gần như theo bản năng mà hô lớn:
- Đặng Dung, rốt cục phải thế nào ngươi mới chịu dừng tay?
Một lời này cứ như đánh trúng vào ý đồ của Đặng Dung, nhất thời khiến hắn dừng lại mà cười. Nhìn lấy Cố Sở, rồi lại nhìn Khương Tử Diệp, hắn nói ra:
- Muốn ta buông tha Khương Gia? Đơn giản, giúp ta giết chết bọn hắn.
“Bọn hắn” trong miệng Đặng Dung còn có thể là ai khác ngoài nhóm người Cố Sở.
Dùng đệ nhị tai kiếp để đe doạ đồng quy vu tận, đẩy đám người Khương Gia vào đường cùng. Không chỉ phá vỡ liên minh giữa Khương Gia và nhóm người Cố Sở, mà còn buộc Khương Gia đổi phe, hỗ trợ hắn giết người. Phải nói một chiêu này của hắn âm hiểm vô cùng.
Trông thấy Khương Tử Diệp còn do dự, hắn lại tiếp tục buông ra một câu:
- Tính mạng của cả gia tộc và một vài người dưng, ngươi hẳn phải biết chọn bên nào chứ?
Ngưng lại một lát, ánh mắt hắn bỗng chuyển rời về phía Cố Sở, âm hiểm mà cười:
- Ngươi nên nhớ giữa chúng ta cũng không có thù hận gì, bản thân ta càng không hề muốn đồng quy vu tận chút nào. Chỉ cần hắn chết, ta ngay lập tức phong ấn tu vi trở về, đem người rời khỏi Khương Gia.
Âm thanh vang vọng ra cả chân trời, đánh sâu vào tâm trí từng thành viên của Khương Gia. Tất cả bọn hắn đều không hẹn mà nhìn về phía nhóm người Hoàng Thiên, rồi lại nhìn về phía người mình, nhất thời trở nên do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.