Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 288: Tam tai cửu kiếp




Tam Cực lĩnh vực, cái gì gọi là Tam Cực?
Cực nhất hỗn nguyên, cực nhị thời không, cực tam nhân quả, mỗi một cực đều ứng với sức mạnh siêu cường của Nguyên Đan vô thượng. Năm ấy trước khi đột phá Sinh Thần, Hoàng Thiên từng sử dụng nó để đại chiến vượt cấp, dũng mãnh không thể nào chống đỡ.
Ngày nay tam đan hợp nhất, Hoá Linh diễn Sinh Thần, sức mạnh của chúng không những không mất đi mà càng trở nên khủng bố. Nó không chỉ đơn thuần là hội tụ sức mạnh của ba viên Nguyên Đan vô thượng, mà là sự diễn hoá ra hình thái của Tam Thế Đồng Nguyên – hình thái mạnh mẽ nhất mà hắn đã từng lĩnh ngộ trong cuộc đời.
Bởi vậy mà Tam Cực lĩnh vực dù có thể còn chưa đủ để xưng vô địch trên trời dưới đất, nhưng cũng đủ để Hoàng Thiên hắn nhìn xuống tất cả thiên tài trong thiên hạ. Bất cứ kẻ nào, khi rơi vào Tam Cực lĩnh vực mà không thể phá vỡ quy tắc Tam Cực, muốn khiến hắn bị thương còn khó hơn lên trời.
Điển hình như vừa rồi Đặng Côn sử ra một kích Quy Nguyên, sức mạnh có thể nói là chân chính diệt sát, lấy thực lực của Hoàng Thiên bây giờ một khi đối đầu chỉ có con đường chết. Nhưng rồi cuối cùng hắn vẫn lành lặn không chút tổn hao, chính là nhờ nắm quyền chưởng khống Thời Không chi cực. Một kích Quy Nguyên cường đại, nhưng chung quy cũng chỉ là sức mạnh vô tri, đánh không trúng thì cũng đều là vô dụng.
- Ngươi… ngươi… làm sao… làm sao…
Một lời lạnh lẽo để cho Đặng Côn không thể đứng vững được nữa, khuỵ người ngã xuống. Sâu trong nội tâm hắn, niềm tin và nhuệ khí như pha lê choang một tiếng vỡ nát, ý chí mịt mù.
Hoàng Thiên không nói, bước chân chợt nhoáng. Khoảng cách vài mét lúc này tựa như không, thoắt cái hắn đã đứng trước mặt kẻ thù. Nhìn đối phương nửa điên nửa dại, ánh mắt của hắn không có chút nào thương hại, bàn tay đã ngưng đọng thành kiếm khí.
Nếu như đối phương đã không còn lá bài tẩy nào khác, cũng là lúc hắn nên kết thúc cuộc chiến vô vị này.
- Ngươi dám.
Bỗng nhiên, một tiếng quát cuồng hống trên hư không bất ngờ bùng lên, nổ ra trận trận sóng âm lan tràn, doạ người sợ hãi.
Thân hình của Đặng Dung như hoá thành lưu tinh rực lửa, phá trời vọt tới. Nương theo tiếng quát, bàn tay của lão đồng thời đánh ra thủ pháp, cách không kích ra một chưởng về phía Hoàng Thiên.
Chỉ thấy sức mạnh thiên địa dạt dào, một mặt bao phủ lấy Đặng Côn, mặt khác gào thét oanh tạc lên đầu Hoàng Thiên, khiến hắn hộc máu bật ngược trở về xa.
Lau đi vết máu nơi khoé miệng, Hoàng Thiên khẽ khép lại mi mắt áp chế năng lượng cuồng loạn trong người, sau đó mới mở ra nhìn về phía hư không, loé lên tia âm trầm và giận dữ.
- Hừ!
Chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng, phía phương xa đã vang lên tiếng hừ lạnh lùng.
Cố Sở sau phút giây cuồng nộ, trông thấy Hoàng Thiên không có việc gì thì mới bình tĩnh trở lại, lúc này đây trông thấy Đặng Dung lại dám ra tay, lửa giận lần nữa bùng cháy. Phong Thiên Lạc Địa kích trong tay lão lao đi như thần tiễn, phá trời mà qua.
- Đùng…
Va chạm cực đại, thiên không chói sáng. Đặng Dung với thế tới như lưu tinh, sau khi va chạm với Phong Thiên Lạc Địa kích lại bị đánh ngược về sau, xuyên phá tầng tầng đại địa mới dừng, khủng bố ngợp trời.
- Đây… đây… chuyện này.
Không có một người nào giữ được bình tĩnh, nhất là đám người của Không Ấn môn. Toàn bộ sáu người kẻ nào kẻ nấy sắc mặt tái xanh, run sợ đến đứng cũng không vững.
Một kích đánh bại Đặng Dung, thực lực của Cố Sở làm sao có thể biến thái đến mức này. Không phải lão mới chỉ đột phá Quy Nguyên thôi sao?
Không có ai trả lời cho chúng cả, chỉ có Cố Sở ngự ở trên trời cao, thu về Phong Thiên Lạc Địa kích mà đứng.
- Cố Sở, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?
Phá tan mấy chục tầng đại địa, Đặng Dung lần nữa bay ngược lên bầu trời, âm thanh giận giữ. Hạ phẩm tiên khí bên kia loé sáng, trong chớp mắt thoát khỏi khống chế của Khương Tử Diệp bay về tay hắn, sát khí ngợp trời bao khắp cả trăm dặm thời không.
- Đuổi tận giết tuyệt? Ha ha… thì đã sao? Ta đã sớm nói, tất cả các ngươi đều phải chết.
Cố Sở tựa như nghe được điều gì đó nực cười nhất thế gian này, bỗng ngửa mặt lên trời mà cuồng tiếu. Nhớ lại một màn nguy cấp vừa nãy, lửa giận của lão ngút trời, lẫn vào trong tiếng cười vang đi khắp thiên địa.
Công nhiên gian lận, ỷ lớn hiếp nhỏ can thiệp vào đại chiến, còn có mặt mũi cùng lão nói chuyện đạo lý?
Nói rồi, thân hình của lão lần nữa bay đi, thoáng chống đã tiếp cận Đặng Dung, lạnh lùng một kích.
Chỉ thấy toàn bộ địa phận Khương Gia lâm vào địa chấn, ánh sáng lập loè. Phong Thiên Lạc Địa đệ nhị kích theo nhất kích mà ra, oanh sát đất trời.
Nếu như nói vừa nãy Đặng Dung chỉ đơn thuần là bị kích ngược trở về, thì lúc này đây chính là một kích trọng thương. Đệ nhất kích hắn còn không đỡ được, thì đệ nhị kích càng không.
Chỉ thấy mũi kích lạnh lùng kích xuyên qua thân thể hắn, máu tươi chảy dài đỏ cả dặm đất, kinh người vô cùng.
- Đáng chết… Cố Sở, ngươi muốn chết.
Đặng Dung bại lui, ánh mắt hoảng sợ, nhưng càng nhiều hơn là sự âm độc.
Thế rồi hắn như đưa ra một quyết định khó khăn nào đó, bỗng nhiên vươn thẳng mình bay lên bầu trời. Khí tức Quy Nguyên không hiểu từ đâu trở nên dạt dào, hội tụ trở về đem thân thể hắn dung nhập cùng thiên địa. Một khắc, hắn như trở thành một con người hoàn toàn khác, khí thế khiếp doạ trời cao.
- Đi chết đi!
Tiếng thét ầm ầm như sấm động, tiên khí tung bay. Một đạo thần quang từ tiên khí phách ra, nương theo âm thanh mà tới. Không có hung uy lẫm liệt, cũng không có uy lực khiếp người, nhưng lại khiến cho sắc mặt của Cố Sở trở nên khó coi cực kỳ.
- Phanh… phốc… phốc.
Thần quang nhìn qua rất nhẹ nhàng, nhưng hàm ẩn sức mạnh không gì cản nổi. Cố Sở dù đã kích ra Phong Thiên Lạc Địa kích thứ ba, vẫn không thể nào ngăn cản được nó, phốc một tiếng trọng thương lui về.
- Quy Nguyên bước thứ hai?
Nhìn vết thương rách toạc nơi bắp tay, lão nhìn về phía Đặng Dung mà nói, thần sắc càng thêm ngưng trọng.
Bởi khí tức của Đặng Dung lúc này chính là Quy Nguyên bước thứ hai, vượt qua sức mạnh mà lão có thể chống đỡ.
- Nếu chẳng phải ta sắp đối mặt đệ nhị tai, loại sâu kiến như ngươi có thể khiến ta bị thương?
Lời nói mà như rít gào, Đặng Dung nhìn lấy Cố Sở sát khí vô cùng.
Quy Nguyên, mỗi một bước đều phải trải qua ba tầng đại kiếp và một tầng tai hạn. Độ một tầng kiếp đã khó, nhưng độ tai càng thêm khiếp người.
Nếu như đối với cảnh giới bình thường, một khi xung kích thất bại sẽ lưu lại ám thương, thậm chí cảnh giới thụt lùi, nhưng chí ít vẫn giữ được tính mạng. Còn ba bước Quy Nguyên, mỗi một kiếp một tai đều như cái tên của nó, là tai là kiếp. Vượt qua được chính là lột xác, nhưng thất bại, đón chờ ngươi chỉ có con đường chết.
Chính vì vậy mà xưa nay, cường giả Quy Nguyên so với bất cứ tồn tại nào càng thêm hiếm hoi. Ngươi có thể có thiên phú siêu tuyệt, có cơ duyên hơn người, có năng lực không ai sánh bằng, có thể đạp lên Vấn Đỉnh điên phong ngạo thị thế gian, nhưng muốn chạm tới Quy Nguyên còn chưa đủ.
Bởi khi đối mặt với tam tai cửu kiếp, ngươi cần phải có một khoả ý chí không sợ sinh tử, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Đó cũng là lý do mà Đặng Dung dù đã có tư cách độ đệ nhị tai, nhưng vẫn một mực áp chế thực lực không dám tuỳ tiện tiến vào. Trải qua lục kiếp cùng nhất tai, ý chí đó của hắn đã sớm bị bào mòn, không còn kiên định như lúc trước. Hắn đã sợ.
Nếu chẳng phải hôm nay bị Cố Sở dồn đến đường cùng, hắn tuyệt đối sẽ không buông lỏng phong ấn, muốn đón lấy đệ nhị tai hàng lâm. Buông ra phong ấn, hắn có thể đạt được chiến lực tiếp cận Quy Nguyên bước thứ hai, nhưng hắn cũng có thể bỏ mạng.
Tình thế bất ngờ nghịch đảo, bầu không khí thoáng chốc trở nên quỷ dị vô cùng.
Cố Sở nắm chặt Phong Thiên Lạc Địa kích, khí thế vẫn như cũ được lão đẩy lên tận cùng bao phủ lấy toàn bộ phạm vi Khương Gia. Thế nhưng lão vẫn chưa có hành động gì, sâu trong ánh mắt loé lên tia kiêng kị. Không phải kiêng kị chiến lực của Đặng Dung, mà là kiêng kị tai hạn đang buông xuống kia.
Đừng nhìn bầu trời chiều lúc này đang yên tĩnh mà nghĩ không có gì, chỉ cần Đặng Dung hoàn toàn mở ra phong ấn, đệ nhị tai buông xuống, vùng đất trời này chỉ sợ sẽ đi về hướng tận diệt. Tai hạn của Quy Nguyên cường giả, so với thiên tai càng thêm khủng bố. Lão có thể mang theo Hoàng Thiên trốn đi, nhưng Khương Gia lại không thể.
Mà xét về cả tình và lý, lão thật sự không muốn chuyện này xảy ra một chút nào.
- Ha ha, Cố Sở ơi Cố Sở, ngươi biết sợ rồi sao?
Đặng Dung sau khi đả thương Cố Sở, cũng không hề có ý định truy kích mà đứng ở xa xa quan sát. Trông thấy tia kiêng kị trong mắt Cố Sở, hắn nhếch môi cười gằn, băng lãnh nói.
Ngay sau đó, một cỗ uy áp khủng bố từ trên người hắn tản ra, tựa hồ dung nhập lên khắp thiên địa mà bao phủ lấy mọi người. Lực hút của đại lục sau thời khắc ấy như phóng đại gấp mấy chục lần, khiến cho không ít người lảo đảo. Thậm chí một số người tu vi thấp liền ngã khuỵ xuống, dán mình xuống đất, hãi hùng kinh hô.
- Ta đã sớm nói không nên ép ta, nhưng ngươi không nghe. Vậy hãy gánh chịu lấy hậu quả đi.
Gằn lên trong điên cuồng, Đặng Dung rốt cục giải phóng ra toàn bộ phong ấn. Chiều tà vốn mang màu xám đỏ âm u, lúc này đây như xuất hiện thêm thứ gì đó mà biến đổi, vang lên âm thanh kinh thiên động địa.
Hơn ngàn dặm đại địa run rẩy như lâm vào tận thế, cuồng phong kéo theo tận cùng mây mù lạnh lẽo, phủ kín khắp trời. Thiên lôi ẩn hiện trong hắc ám, thi thoảng lại xuyên phá không gian, nổ xuống đại địa mù tối. Không chỉ riêng lãnh địa Khương Gia, mà ngàn dặm xung quanh cũng không thoát được đại kiếp, bị tai uy bao phủ.
Đệ nhị tai hạn của cường giả Quy Nguyên, cứ thế hàng lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.