"Trong lúc đang cùng thạch ngẫu đánh nhau, Hoa tiền bối lại vô tình bắt gặp một bóng đen lướt qua ở đằng xa. Bốn người chúng ta lập tức cùng nhau đuổi theo bóng đen đó. Một đường chạy thẳng tới đây, nên mới cùng sư tôn gặp mặt."
Nghe xong đầu đuôi ngọn ngành, Kỉ Tình liền nhướng mày, lắc đầu nói :"Bổn tọa cùng Lục Dạ cũng giống như các ngươi, đều bị hắc ảnh giấu trong sương mù đó dẫn dụ tới đây."
"Đúng rồi, Độc Cô Vô Song đâu? Các ngươi không nhìn thấy hắn?" Đột ngột nhớ tới nam tử vận hắc y dạ hành kia, Kỉ Tình liền mở miệng dò hỏi.
Bốn người Thương Loan lắc đầu, tỏ vẻ bản thân từ lúc vào thành đến giờ đều chưa từng gặp qua Độc Cô Vô Song. Lúc này, Độc Cô Duy Ngã liền không khỏi cả nghĩ nêu ra suy nghĩ của mình :"Sư tôn, có khi nào Vô Song hắn đã bị vây khốn ở đâu đó rồi không...Ta sợ hắn sẽ xảy ra chuyện..."
Mặc dù tình cảm huynh đệ của cả hai đã sớm vỡ nát như gương, nhưng Độc Cô Duy Ngã từ tận đáy lòng vẫn như cũ quan tâm cho người đệ đệ này.
Tỷ như 4000 năm qua, ngoài mặt nhìn như đã đoạn tình đoạn nghĩa, nhưng trên thực chất, ở sau lưng, Độc Cô Duy Ngã vẫn thường lén lút cho người tìm hiểu hành tung của Độc Cô Vô Song, ở trong bóng tối bảo hộ hắn.
Dù sao huynh đệ tình thâm, đâu thể cứ nói bỏ là bỏ được.
Đưa mắt nhìn thần sắc lo lắng, muốn nói lại thôi của Độc Cô Duy Ngã, Kỉ Tình liền khép hờ mắt, lựa lời đến an ủi hắn :"Ngươi đừng quá lo nghĩ. Nói không chừng Vô Song đã sớm đến Luân Hồi Đài trước chúng ta rồi. Dù sao, thực lực của hắn, ngươi cũng không phải là không biết."
"Muốn làm thương tổn hắn, những thạch ngẫu ở đây còn chưa đủ tư cách đâu."
"Được rồi, vậy thì chúng ta mau chóng đi đến Luân Hồi Đài đi!" Ở bên cạnh, Lục Dạ liền đúng lúc tiếp lời Kỉ Tình. Nhưng sợ những người khác hiểu lầm, hắn mới lập tức giảng giải :"Không chừng nhị sư huynh cũng đang ở đó đợi chúng ta."
Gật đầu, đám người cũng đều thống nhất trước đề nghị này, tiếp tục đi về phía trước. Dọc đường, bọn họ cũng không gặp lại hắc ảnh chạy nhanh trong bóng đêm kia nữa.
Càng đi sâu vào trong, sương mù trong không khí liền càng thêm dày đặc. Bốn người thậm chí còn bắt đầu nảy sinh ảo giác, cảm thấy có người nói nhỏ ở bên tai. Chỉ có thể dùng linh lực đến chống cự lại những ma âm này.
Tựa như Kỉ Tình nói, hành tẩu bên trong Uổng Tử Thành sẽ rất dễ làm người đánh mất phương hướng. Chỉ cần một đường đi thẳng về trước, thì chắc chắn sẽ gặp được Luân Hồi Đài.
Luân Hồi Đài có hình dạng rất giống một chỗ tế đàn. Khuôn viên vô cùng rộng, diện tích chí ít cũng có hơn trăm trượng. Xung quanh là một mảnh hắc vụ che kín tầm mắt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy khung cảnh ở bên trong.
Bốn phía là bốn thanh trụ sắt, toàn thân đen sẫm, phủ lên một tầng hôi hám, tựa như huyết dịch khô lại, đóng lên bên trên.
Từ trên thân cột, lại có 4 sợi xích sắt treo lơ lửng trên không trung, nối thẳng về phía trung tâm tế đàn. Bên dưới mặt đất, lại là từng dãy trận văn cùng đồ án, mang theo khí tức cổ lão, xa xôi.
Nhưng nếu nhìn kỹ, thì lại có thể nhìn thấy xen lẫn bên trong những trận văn này, thế mà lại là lít nha lít nhít mặt người, có nam có nữ. Nhưng đều không ngoại lệ, gương mặt của bọn chúng đều vô cùng vặn vẹo, thống khổ.
"Đây là những oán linh cất chứa trong Thất Đại Hạn. Do Thất Đại Hạn bị phong ấn ở đây quá lâu, nên oán khí cũng đã bắt đầu ăn mòn ra ngoài phong ấn rồi. Cho dù Thái Ly không phục sinh đi nữa, thì e rằng nhiều nhất là năm trăm năm, phong ấn của Luân Hồi Đài cũng sẽ phá."
Kỉ Tình đạm thanh nói, như đang tự thuật một mình. Ánh mắt lại chuyển đến trung tâm của tế đàn. Ngay sau đó, y liền đã lập tức nhíu mày, thân thể đằng không mà lên, bay thẳng vào trong Luân Hồi Đài.
"Chân Quân!" Hoa Tiểu Bạch kinh hô, muốn đuổi theo. Nhưng lại bị cánh tay nhỏ của Thương Loan ngăn lại. Nó lắc đầu, ra hiệu nàng bình tĩnh :"Đừng lo. Y tự có tính toán của mình."
Ở bên cạnh, ba sư huynh đệ Cố Thừa Trạch cũng chỉ yên lặng đứng nhìn hồng ảnh tiến nhập phong ấn của Kỉ Tình. Dù cho nắm tay cũng đã sớm siết chặt, đáy lòng không yên.
Mũi chân của Kỉ Tình nhẹ nhàng rơi vào trên mặt đất. Gần như trong tích tắc, vô số oán niệm liền giống như sói bắt được mùi máu tươi, lập tức ùa tới, hướng về phía y.
Chỉ là, đối diện với vô số oán niệm như lang như hổ kia, Kỉ Tình cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng. Lấy chỗ đứng của y bắt đầu, vô tận linh khí liền giống như thuỷ triều, lập tức đem hết thảy oán khí trên tế đàn đều thanh tẩy.
Lúc này, đứng ở bên ngoài, đám người Thương Loan rốt cuộc mới nhìn thấy được chân diện mục của tế đàn.
Thì ra, thứ được bốn sợi xích trên bốn thanh trụ sắt trấn giữ, lại là bảy thanh trường kiếm!
Bảy thanh trường kiếm này dài ngắn không đồng đều, hoa văn cùng cách rèn đúc cũng không hề giống nhau, có thể nói là mỗi thanh một vẻ, không sợ nhận nhầm.
Mỗi một thanh kiếm, trên thân đều mang theo một cỗ tâm tình tiêu cực, có oán hận, có tham lam, có dục vọng, ghen ghét,...
Hơn hết, mỗi một loại tâm tình đều vô cùng nồng đậm. Thậm chí còn ngưng kết thành từng sợi hắc khí lượn lờ. Không khó tưởng tượng, nếu có kẻ dám cả gan chạm vào bảy thanh kiếm này. Chỉ cần tâm tính không đủ kiên định, thì nhất định sẽ bị những oán khí bên trong kiếm đồng hóa, trở thành một quái vật không có tư duy.
Đúng, giống như Bát Tí Quái Vật ở trong sương mù vậy.