Ma Sư Xuống Núi

Chương 124: Phụ Trách.




Bên trong phòng, Lục Dạ lúc này đã ôm ngực, cuộn người nằm trong góc phòng, rúc vào trong chăn bông. Chỉ lộ ra một đôi mắt sáng trong nhìn Kỉ Tình, như con mèo nhỏ bị bỏ rơi :"Sư tôn..."


Có trời mới biết, cảm giác khi vừa sung sướng lên chín tầng mây, một giây sau liền đã bị người một cước đạp văng là thế nào. Nếu không phải tâm lý hắn đủ mạnh, e rằng về sau cũng sẽ lưu lại ám ảnh tinh thần đi.


Sắc mặt Kỉ Tình đen như đáy nồi. Y trầm mặc mặc y phục vào, lại khẽ vận linh lực thanh tẩy thân thể từ trong ra ngoài. Song, khi nhìn một ít dấu tích vẫn còn lưu lại trên mặt đất, y vẫn có xúc động muốn che mặt gào thét.


Kỉ Tình a, nhục nhã như vậy mà cũng sống nổi sao!??


Ngươi sống từng tuổi này rồi, thế mà vẫn phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Bị người hạ xuân dược vào trong rượu. Có khác gì mấy nhân vật chính bi tình trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, máu chó hay không!!!


"Ngài muốn làm rồi nhưng không chịu trách nhiệm sao?" Nhìn thấy Kỉ Tình giống như muốn kéo quần lên liền không nhận người, Lục Dạ liền đỏ mắt, ấm ức gọi :"Sư tôn!"


"Chuyện hôm nay bổn tọa sẽ không tính toán. Ngươi trước mặt y phục vào, theo bổn tọa ra ngoài đi, nơi này không tiện ở lâu." Đè nén xuống xúc động muốn đánh người, dù trên trán đã bạo khởi gân xanh, Kỉ Tình vẫn cố bình tĩnh nói.


Đúng lúc này, lỗ tai của Kỉ Tình cũng nhanh nhạy bắt được một loạt tiếng bước chân từ phía xa truyền tới. Mà ở bên cạnh, Lục Dạ hiển nhiên cũng cùng lúc phát hiện ra việc này. Ngay tức khắc liền giở trò ăn vạ :"Không được, sư tôn đã nhìn thấy thân mình của ta..."


"Ngài sờ cũng sờ rồi, dùng cũng dùng rồi. Lục Dạ từ trong ra ngoài cũng đều đã là người của ngài."


"Ngài cướp đoạt thân thể cùng danh tiết của ta. Nếu hôm nay ngài không chịu trách nhiệm, thì về sau ta làm sao dám ngẩng mặt nhìn người đây!" Không biết có phải là nhập tâm quá sâu hay không, Lục Dạ thế mà còn vùi mặt vào trong chăn. Bả vai hữu lực lộ ra trong không khí, cũng nhè nhẹ run lên.


Bộ dạng dân nữ nhà lành bị thổ phỉ cường bạo này, nếu để người ngoài nhìn vào, e là sẽ tưởng y mới là người 'bạo cúc' của hắn.


Cắn răng, phẫn nộ trừng hắn một chút, Kỉ Tình liền đi tới bắt lấy bả vai hắn, lạnh giọng dọa dẫm :"Lục Dạ! Ngươi đừng có được đằng chân lên đằng đầu!"


"Hức...sư tôn. Ta đã nói rồi, nếu hôm nay ngài không cho ta một câu trả lời chắc chắn, ta liền sẽ ở lì tại đây, không đi đâu hết." Lục Dạ sống chết không chịu thuận theo, đầy mặt uất ức lên án Kỉ Tình, phảng phất y chính là hán tử phụ tình.


Dùng sức lôi kéo, nhưng nam nhân trước mặt vẫn cứ ngồi yên tại chỗ không chịu đi. Cảm nhận tiếng bước chân đang ngày càng tới gần, Kỉ Tình rốt cuộc cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi thỏa hiệp :"Được! Bổn tọa chịu trách nhiệm với ngươi!"


"Sư tôn, ngài nói thật?" Trong mắt hiện lên một tia kinh hỷ khi mưu đồ đạt thành, Lục Dạ liền chớp chớp mắt hỏi lại lần nữa.


"Đương nhiên là thật! Lập tức mặc đồ vào cho bổn tọa, nhanh!"


Nhận được lời khẳng định của Kỉ Tình, Lục Dạ mới đắc chí với tay đem y phục khoác vào. Rất nhanh liền đã mũ áo chỉnh tề.


Kỉ Tình bắt lấy cổ tay Lục Dạ, đem hắn kéo theo bên cạnh mình, cùng một chỗ ly khai trạch viện. Về phần hắc ảnh trốn trong sương mù khi nãy, cũng đã sớm biến mất vô tung.


Cả hai chỉ vừa quay trở về trên đường lớn, thì đúng lúc này, từ phía bên trái con đường đã nhanh chóng xuất hiện bốn bóng người.


Theo bốn bóng người dần dần tiếp cận, Lục Dạ mới nhốm người về trước, nói với y :"Sư tôn, là Thương tiền bối, Tiểu Bạch, đại sư huynh và tam sư huynh."


Đúng vậy, sau khoảng thời gian bôn tẩu cùng nhau. Ba người Lục Dạ cũng đã biết được bản thân bị Thương Loan lừa gạt. Nó cùng Hoa Tiểu Bạch, căn bản cũng không phải thê nhi của sư tôn.


Kỉ Tình nheo mắt, quả nhiên đúng như lời hắn nói, bốn bóng người này, chính là bốn người Thương Loan, Hoa Tiểu Bạch, Độc Cô Duy Ngã cùng Cố Thừa Trạch.


Bọn họ đang một đường thẳng hướng nơi này, giống như đang cố đuổi theo thứ gì đó.


Theo khoảng cách giữa đôi bên ngày càng thu hẹp, bốn người bọn họ giống như cũng đã nhìn thấy Kỉ Tình. Nhanh chóng tiếp cận y.


"Kỉ Tình!" Thương Loan là người đầu tiên cất giọng gọi Kỉ Tình. Thân thể nho nhỏ chạy đến trước mặt y, sau đó mới ngẩng đầu nhìn sang phía Lục Dạ :"Sao ngươi cũng ở đây?"


"Ta và hắn bị truyền tống tới cùng nhau." Kỉ Tình bất động thanh sắc nói dối, nhưng rất nhanh liền đã nói lảng sang chuyện khác, không để bọn họ truy vấn sâu thêm :"Còn các ngươi?"


"Bẩm sư tôn, đệ tử cùng Thương tiền bối là cùng bị truyền tống tới trong một tòa đại trạch. Sau đó, trong lúc đang thăm dò xung quanh. Khi nghe thấy có tiếng đánh nhau ở lân cận, đệ tử và ngài ấy mới lập tức đuổi tới, vừa vặn liền gặp được đại sư huynh đang cùng một đầu quái vật đánh nhau."


"Ba người chúng ta hợp lực chém giết quái vật. Sau đó mới tiếp tục lên đường. Đi không bao lâu lại gặp được Hoa tiền bối từ phía đối diện đi tới. Cho nên liền quyết định tổ đội, đồng hành với nhau, đi tìm sư tôn cùng Luân Hồi Đài."


Cố Thừa Trạch lời lẽ rõ ràng giảng thuật, một bộ dáng công tử phong lưu tiêu sái. Nhưng phối hợp với tạo hình của hắn lúc này, lại khiến người có phần buồn cười :"Chỉ là, vừa mới đi được nửa đường. Chúng ta lại bắt gặp rất nhiều thạch ngẫu ở trên đường."


"Những thạch ngẫu này bình thường sẽ chỉ đứng yên một chỗ. Nhưng chỉ cần nghe được tiếng động, chúng liền sẽ lập tức sống lại. Sức công phá rất lớn, phòng ngự cũng cực mạnh. Nếu không phải có lam hỏa của Thương tiền bối vừa vặn áp chế chúng. Thì chúng ta e rằng cũng sẽ ăn phải không ít mệt."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.