Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 55: Học Tập






- Tứ Nương, sắp xếp người chăm sóc Đinh tiên sinh, ngày mai để chủ thượng tới nghe tiên sinh giảng bài.
- Được.
Người mù Bắc cùng mọi người rời đi.
Bước khỏi tiểu viện, người mù Bắc liền dừng lại.
Kỳ thực, bọn hắn cũng không có mấy kinh hỉ, bởi với bọn hắn mà nói, có tu võ hay không, đặc biệt là chỉ có thể lóe sáng một chút này, đối với bọn hắn không có mấy ý nghĩa.
Mỗi người đều có một con đường riêng, vừa rồi chỉ có thể coi là nghiên đọc thêm chút sách báo ngoài hạng mục nghiên cứu chính thôi.
Tựa như một tên cao cấp Ma pháp sư, tranh thủ chút thời gian rảnh đi luyện chút võ cơ sở.
- Cảm giác được chứ?
Người mù Bắc nói.
Đám người yên lặng gật đầu.
Người mù Bắc ngẩng đầu lên, đối mặt với tà dương, chậm rãi nói:
- Chúng ta, chỉ có thể dừng lại ở nước bước Cửu phẩm, Cửu phẩm chân chính, chúng ta có thể hiểu, nhưng lại không thể đâm phá! Có một tầng bình chướng vô hình đang áp chế chúng ta.
A Lực, mất mười phút để hoàn thành.
Như vậy, chủ thượng thì sao?
Rất bất đắc dĩ, muốn chấm điểm một đoàn đội, là trừ bỏ điểm cao nhất, trừ bỏ điểm thấp nhất, sau đó lấy bình quân.
Mà ở đây, lại xóa bỏ tất cả, chỉ đề lại thấp nhất…

Người mù Bắc nhìn tà dương, thở dài:
- Tiếp đó, chúng ta phải bất kể đại giới, giúp chủ thượng nhập phẩm!
Lúc này, vị kia còn không biết bản thân còn đang được kỳ vọng so với vị thứ nhất từ dưới lên, vẫn cứ cùng một hòn đá ngâm nước nóng.
Hai thị nữ nước tới thêm nước, nhiệt độ lại tăng lên.
Vị kia có vẻ đã bỏ qua ý định phân cao thấp với tảng đá, thở nhẹ, cảm khái:
- Phục a…
Tảng đá khoác khăn lông cũng thả ra một chuỗi bọt khí: “Ùng ục ùng ục…”

Sáng sớm hôm sau, tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào phòng, Trịnh Phàm ngủ no mắt tỉnh lại.
Đưa tay, sờ đầu giường, tìm một sợi dây, kéo kéo một cái.
“Keng keng leng…”
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, ba thiếu nữ bước tới.
Một người bưng chậu nước, bên cạnh có khăn lông.
Một người cầm khay, là điểm tâm sáng.
Một người cầm quần áo mà hôm nay Trịnh Phàm sẽ mặc.
Trịnh Phàm đứng dậy, ngồi bên giường.
Dưới sự tỉ mỉ hầu hạ của ba người, Trịnh Phàm rửa mặt, mặc đồ, lại ăn sáng, sau đó bước ra cửa.
Ngẩng đầu, mặc trời đã lên tới góc bốn lăm độ.
Nhẹ nhàng “A” một tiếng, cảm khái, hắn lại phải đi học rồi.
Hôm nay, là ngày tân sinh báo danh.
Các gia trưởng, a không, các thư đồng đã chuẩn bị xong.
Thính đường rộng rãi, Trịnh Phàm ngồi vào vị trí của mình, Đinh Hào ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy ra.
Xe lăn này là do Tiết Tam bỏ cả đêm qua để tạo ra, ải nhân tộc tựa như có thuộc tính thợ thủ công trời sinh.
Tiết Tam còn ân cần hỏi Đinh Hào cần bố trí cơ quan không, ví như Bạo Vũ Lê Hoa Châm…
Đinh Hào vội từ chối.
Đây là lần đầu Đinh Hào đường hoàng đối diện nhìn Trịnh Phàm - chủ nhân của đám biến thái.
Dù là trong quân đội, hay là ở trong núi, Đinh Hào vẫn luôn thờ phụng một đạo lý. Trong một đám người, muốn làm lão đại, hoặc là nắm đấm ngươi cứng nhất, hoặc là đầu óc ngươi dễ dùng nhất.
Hiển nhiên, Đinh Hào đã coi Trịnh Phàm thành người như vậy, nhìn nam tử trước mắt trẻ trung thế nào, nói không chừng là kinh thế thiên tài của thế lực ngầm khổng lồ nào đó!
Đối mặt với thiên tài, còn phải dạy thiên tài luyện võ, Đinh Hào có chút sốt sắng.
Kỳ thực, “Học sinh” Trịnh Phàm đối diện hắn, còn càng khẩn trương hơn hắn.
Chỉ lo chuyện tiếp theo sẽ:

“Ôi, vô dụng!”
“Quả nhiên là phế vật!”
“Phi, lãng phí tài nguyên gia tộc!”
Tình tiết thường thường gặp.
- Giờ, chúng ta bắt đầu?
Đinh Hào dùng giọng điệu thăm dò hỏi Trịnh Phàm.
- Được.
Trịnh Phàm gật gù.
- Ừm.
Đinh Hào nhìn về phía A Minh:
- Mời.
A Minh tới trước mặt Trịnh Phàm, cởi áo.
A…
Trịnh Phàm thấy lộ tuyến chỉ thêu trên người A Minh, một cảm giác cao thâm khó dò kéo tới.
Sau đó, một phút, không ai nói chuyện.
Năm phút, Đinh Hào không lên tiếng, Trịnh Phàm cũng không nói chuyện.
Mười phút, thầy trò vẫn không người mở miệng.
Người mù đứng bên, dù là hắn mù, nhưng cũng có chút không nhìn nổi nữa, chỉ có thể ho khan nhắc nhở.
Đinh Hào có chút bừng tỉnh, bản năng hỏi Trịnh Phàm.
- Được rồi sao?
- Hả?
Trịnh Phàm có chút mơ hồ:
- Được cái gì?
- Cái này, ngươi làm được?
- Ta làm được gì?
Đinh Hào chớp chớp mắt, hắn cảm thấy, bản thân đang tiếp cận một sự thật nào đó.
Hắn thực sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này, chuyện của sáu người người mù hôm qua, thực sự lật đổ thế giới quan của hắn.
Khiến Đinh Hào cho rằng, Trịnh Phàm thân là chủ nhân của cả đám, nhất định có thể nhìn một cái, lập tức có thể phát sáng.
- Từ từ đi, bắt đầu từ cơ bản.
Người mù Bắc nhắc nhở.
Bảy tên Ma vương bọn hắn đều là kẻ già đời, dù không theo con đường tu luyện của thế giới này, nhưng ai cũng là người đứng trên đỉnh một lĩnh vực.
Cho nên, học tập Võ đạo cấp thấp thực sự chỉ như làm bài tập cấp một mà thôi, suy nghĩ một chút là được.

Nhưng Trịnh Phàm lại bắt đầu từ con số không…
Đinh Hào hơi thở nhẹ một hơi, lần này, rốt cục hắn cũng tìm thấy cảm giác tồn tại.
Trầm ngâm một chút, Đinh lão sư mở miệng:
- Võ giả chi đạo, phải dùng hai chân bước đi, hai chân mới có thể bước vững.
- Vậy ba chân thì sao?
A Minh hỏi.
- Hả? Ba chân?
Đinh Hào có chút không hiểu.
Ba tay thì hắn biết, nhưng ba chân là có ý gì?
Phép ẩn dụ? Ám dụ? Hay chỉ cái gì?
Thiên phú của đám người này thế nào, hắn đã tận mắt nhìn thấy, cho nên Đinh Hào cứ suy nghĩ về câu nói của A Minh.
Cảm giác này, tựa như học sinh cấp hai làm bài thi văn, phân tích suy nghĩ của tác giả.
- Đúng vậy, thế ba chân vạc, có phải càng ổn hơn không?
A Minh lại trêu.
- Chú ý kỷ luật lớp học.
Đồng chí lớp trưởng Bắc nhắc nhở bạn học.
A Minh ngậm miệng lại, tiếp tục thực hiện vai trò bảng trắng kiêm máy chiếu.
Tiết Tam đứng sau Trịnh Phàm làm mặt quỷ với A Minh.
- Đinh tiên sinh, chúng ta tiếp tục đi.
Người mù Bắc nhắc nhở Đinh Hào.
- Được, hai chân, phân biệt đối ứng với hai thứ. Thứ nhất là luyện thể, thể phách mới là chỗ dựa lớn nhất, tựa như một cái thùng, thùng sắt cùng thùng gỗ, sức chịu đựng sẽ khác xa nhau. Thứ hai, là nắm khí, trong cơ thể mỗi người đều có khí, lấy khí ngự huyết, xưng là khí huyết, thể phách là căn cơ, khí huyết như kiến trúc được xây dựng trên đó. Có thể khống chế khí huyết vận hành, là đạt tới nửa bước Cửu phẩm, có thể vận chuyển khí huyết liên tục, là Cửu phẩm võ giả, khí huyết phóng ra ngoài, vậy là bước vào Bát phẩm!
Trịnh Phàm chăm chú lắng nghe, kỳ thực, những lý luận này không khó, tiểu thuyết hậu thế đã sớm trình bày chuyện tương tự vô số lần.
Nhưng vấn đề là, trước kia xem nhưng tác phẩm kia chỉ để giải trí, giờ tự đi thể nghiệm, bỗng cảm thấy… thực sự khó. Mà quan trọng nhất, có thể đừng nói lý thuyết, giảng chi tiết cụ thể được không?
- Bước thứ nhất, cần làm gì?
Trịnh Phàm hỏi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.