Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 54: Tập Thể Tấn Cấp!






Trong bể nước nóng, sương trắng lượn lờ.
Trịnh Phàm khoác một cái khăn lông ngồi trong ao, chỉ để cái đầu ngoi lên khỏi mặt nước.
A nước này đương nhiên không phải suối nước nóng, Hổ Đầu thành này cũng không có nguồn nước cho ngươi dẫn nước nóng, nhưng qua điều phối của Tứ Nương, ngâm mình trong này rất thoải mái, dù là có ngâm lâu, cũng sẽ không bị phù ũng.
Trước mặt Trịnh Phàm có một tảng dá, trên tảng đá cũng có một cái khăn lông nhỏ.
Một người một tảng đá.
Cứ thể lẳng lặng ngâm, không biết là ai ngâm ai.
Từ khi Trịnh Phàm thức tỉnh, Ma Hoàn vẫn cứ là một tảng đá.
Đối với việc này, Trịnh Phàm có chút bất đắc dĩ, không biết là tên này hoàn toàn không coi trọng ba ba hắn, hay là thuần túy lười biếng.
Đại khái, hẳn không muốn động đi.
Ừm, hẳn là như vậy.
Ngày mai, hắn sẽ bắt đầu chính thức tu luyện, trong lúc nhất thời, Trịnh Phàm có chút chờ mong, lại có chút lo sợ bất an.
Chờ mong bản thân có thể bước lên con đường tu luyện, ngày sau cũng có thể dời núi lấp biển, một quyền toái thiên, một cước toái địa!
Tuyệt thế võ giả!
Nhưng hắn đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, nhân vật chính, lúc bắt đầu thường là một tên vô dụng.
Trịnh Phàm chỉ lo bản thân cũng vô dụng, dù sao hắn còn có rất nhiều người ở bên nhìn.
Có người nhìn, sẽ có cảm giác xấu hổ.
Trịnh Phàm cúi đầu, nhìn tảng đá trôi nổi trước mặt, ngươi nói nó là đá a, lại còn có thể nổi trên nước, ha ha.
Cho ngươi không ra!
Trịnh Phàm đưa tay đè khối đá xuống.

Không bao lâu, hòn đá lại nổi lên, còn đội khăn trắng lên đầu.
Cho ngươi không nhìn ta!
Trịnh Phàm lần thứ hai dùng sức ấn hòn đá xuống duoiws.
“Ùng ục.”
“Ùng ục.”
Bọt khí bốc lên, hòn đá lần nữa nổi lên.
Vẫn đỉnh khăn trắng lên đầu, thảnh thơi ngâm trong nước.
- Mẹ!
Trịnh Phàm cầm khắn chà chà mặt.
Kỳ thực, hắn cũng không cần lo lắng phiền lòng, bởi lúc này ở ngoài, còn có sáu bị đồng học cùng “Thái tử đọc sách”, đã bắt đầu căng thẳng chuẩn bị.

- Là vậy sao?
Tứ Nương nhìn hoa văn mới thêu trên người A Minh, điều chỉnh hơi thở của bản thân.
Thứ nàng am hiểu là khống tơ, cũng là một loại phương thức điều khiển tinh tế, mà lúc này, nàng lại bắt đầu khống chế khí huyết trong cơ thể, bắt đầu vận chuyển theo phương thức vừa thêu.
Từng sợi mạch máu biến thành mục tiêu nàng điều khiển, bắt đầu chuyển động trong cơ thể.
Trong giây lát, không tới nửa phút, Tứ Nương bỗng mở mắt, một đạo ánh sáng hồng nhạt lộng lẫy lóe lên.
Thành công, nửa bước Cửu phẩm!
Đinh Hào ở bên vẫn duy trì tư thế há hốc.
Bởi hắn biết, đám người này căn bản chưa từng tu võ, đều là tay mơ.
Nhưng hắn vừa nói, đối phương đã có thể luyện thành…
Đinh Hào không khỏi nghĩ tới, thủ hạ cũng đã biến thái như vậy, như vậy, chủ nhân trong miệng bọn họ, sẽ khủng bố tới mức nào?
Đinh Hào không cho rằng đám người này đang giấu dốt gạt hắn, thứ nhất, lúc đối phương động thủ cứu hắn, hoàn toàn không có phát ánh sáng, thứ hai, cũng không cần gạt hắn làm gì.
Chẳng lẽ, muốn lấy cảm giác ưu tú sao?
- Hồng thiếu nữ, không tệ, ta thích.
Tứ Nương khá hài lòng với nhan sắc bản thân phát ra.
Nữ nhân tuổi trẻ thì muốn bản thân trở nên thành thục, mà nữ nhân thành thục, lại hy vọng bản thân vĩnh viễn là thiếu nữ.
- Không hợp với tuổi của ngươi.
A Minh trêu.
Hắn giờ là một cái tiêu bản sống, hơn nữa hôm nay còn chưa thể cắt chỉ, bởi mai còn để Trịnh Phàm xem.
Tứ Nương giận dữ trừng mắt nhìn A Minh, nói:
- Thế thì cũng đẹp hơn màu đỏ tới tháng của ngươi.
A Minh nhún nhún vai, chuẩn bị mặc đồ lại.
- Đợi chút, ta cũng thử.
Nói xong, người mù Bắc đưa tay kéo A Minh mới mặc được nửa áo.
- Người mù, ta có mặc đồ không, với cái “Mắt” của ngươi, có gì khác nhau sao?
- Sống, cần có chút nghi thức.
A Minh có chút bất đắc dĩ, lại cởi đồ, trong mắt có chút sủng nịnh.

- Chà chà, dù là đám “Thẩm thẩm” trước kia của ta, một ngày cũng không cần cởi đồ nhiều như thế.
A Minh lắc đầu cười một cái:
- Không có lương tâm, ngươi xem ta phải trả giá bao nhiêu a.
Người mù Bắc khép hờ đôi mắt nhắm hay mở cũng không có gì khác nhau của bản thân, niệm lực bắt đầu điều khiển sức mạnh yếu ớt trong cơ thể, kỳ thực, trong cơ thể mỗi người, đều có một cỗ khí như vậy.
Người bình thường, nếu như thường xuyên rèn luyện sẽ có thể cảm nhận được bằng cách nắm chặt tay lại, sau đó đột nhiên mở ra.
Đương nhiên, cảm giác này cũng rất mơ hồ, không chân thực.
Tinh thần lực của người mù Bắc tìm tòi, niệm lực phụ trách điều khiển, coi cơ thể như một cỗ máy.
Thêm củi, thêm dầu, bắt đầu… vận chuyển.
Người mù Bắc chuẩn bị hơi lâu một chút, nhưng hắn rất ổn, là một học sinh, hắn không hài lòng với việc chỉ giải được đáp án, mà hắn còn muốn hiểu rõ công thức cùng định nghĩa.
Người khác luyện võ, chú ý cơ duyên thiên phú, mà người mù luyện võ, lại là luyện một cách khoa học.
Hắn chậm rãi mở hai mắt mở cũng được mà không mở cũng xong của bản thân, một tia hôi quang lóe lên rồi qua.
A Minh đứng dậy, đưa tay che miệng, nhỏ giọng:
- Ha, đúng là màu phối hợp với lão âm nhân.
Đinh Hào đứng bên, đã có chút mất cảm giác.
Trong lòng hắn, kỳ thực đã hoài nghi, bản thân luyện thể từ nhỏ, dùng năm năm bước vào nửa bước Cửu phẩm, trong quân đã tính là nhanh.
Nhưng, một, hai, ba tên này…
Chỉ dùng có một hồi, đã thành?
Thế giới này, có biến hóa nào mà hắn không biết sao?
A Minh lại bắt đầu mặc đồ lại.
Người mù Bắc lại đưa tay, ngăn lại.
- Đừng mặc, đám Lương Trình tới rồi.
A Minh lộ vẻ bất đắc dĩ.
Tứ Nương lại đưa tay sờ sờ cái mặt tái nhợt của A Minh, ôn nhu:
- Chà chà, muội muội này, thực sự làm khó muội rồi a, các ngươi chả biết thương tiếc người ta gì cả.
A Minh: “…”
Lương Trình, Tiết Tam cùng Phiền Lực nhanh chóng bước tới.
Người mù Bắc tuy mù, nhưng hắn ở đây thì ở đó như có một cái ra đa, gió thổi cỏ lay trong trăm mét khó mà giấu được hắn.
A Minh tiếp tục để trần cơ thể, cho mọi người quan sát.
Lương Trình tới, nhìn qua, nhắm mắt, lại mở mắt, một luồng tử quang lóe lên.
Tứ Nương đứng bên cạnh A Minh, thấy hào quang trên người Lương Trình, nàng cùng A Minh đồng thanh:
- Màu tím gay.
Tứ Nương đưa tay đập vai A Minh, sẵng giọng:
- Ngươi còn không ngại nói người ta.
- Ai, bỏ qua chuyện ngày đó được không?
A Minh có chút bất đắc dĩ, ngày đó, hắn cũng không biết vì sao túi xà phòng trong tay lại trùng hợp bục ra như thế.
Hơn nữa thế nào mà lại rơi xuống ngay dưới chân Lương Trình.
Tiếp đó, người mù Bắc lại xuất hiện, liên tưởng tới năng lực của người mù… ha ha.
- Ở đây chỉ có mấy chúng ta, dù thế nào cũng nên nói mấy chuyện thú vị a?

Tứ Nương cười ha ha.
Cùng là bằng hữu với nhau, thường mỗi lần tụ hội, đều sẽ nhắc tới những chuyện như này.
- Vậy chúng ta có thể đổi sang chuyện khác, ví như tên thích khách cao to nào đó, đánh lén con mồi từ phía sau, lại bị con mồi cho ăn một…
“Phốc!”
- Mẹ nó vô tình!
Tiết Tam đang ở bên vận khí, nghe vậy kém chút tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng cũng may, hắn lập tức ổn định tinh thần, tiếp tục vận khí.
Không bao lâu, một luồng lục quang hiện lên.
Tứ Nương mở miệng:
- Chúc mừng, màu sắc tự nhiên, có thể giúp ngươi ẩn giấu lúc đánh lén ngoài dã ngoại.
Tiết Tam không quá thích màu này, nhìn về phía Đinh Hào:
- Có thể đổi màu không? Nhuộm cũng được.
Đinh Hào lắc lắc đầu:
- Chưa từng nghe nói có thể đổi màu sắc, màu sắc được quyết định bởi bản chất của ngươi.
Tiết Tam: “…”
- A a a!
- A a a!
- A a a!
Bên cạnh, Phiền Lực bắt đầu ngồi trung bình tấn, cổ họng không ngừng gầm nhẹ.
- A Lực, đừng miễn cưỡng.
Tiết Tam trêu:
- Cẩn thận làm vỡ tường.
A Minh mở miệng:
- Sao còn không tránh ra.
Tiết Tam: “…”
Rốt cục, chừng mười phút sau, một luồng kim quang lóe lên.
Từ đó, chừ bỏ cái tên đang lười biếng tắm nước nóng với chủ thượng.
Sau người còn lại, tất cả đều quang vinh tấn cấp nửa bước Cửu phẩm.
Đinh Hào có chút há miệng tới trật khớp.
Những người còn lại, lại cũng không có tâm tình gì vui sướng lắm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.