Thấy tất cả đồ vật mà mọi người báo ra đều bị Trần Thuận từ chối.
Trong đó có không ít bảo vật trân quý mà thậm chí ngay cả Từ Yên cũng phải động lòng.
Nhưng cho dù là như vậy, ánh mắt của Trần Thuận vẫn không buồn liếc nhìn như cũ.
Thậm chí không một ai có thể đổi được viên đan dược nào trong tay hắn.
Dần dần vẻ mặt kích động của đám người cũng trở nên nhạt dần đi.
Giờ phút này trong lòng tất cả mọi người đều giống như đạt được một sự ăn ý.
Mới vừa rồi Trần Thuận còn được người ta săn đón bỗng nhiên lại không có ai để ý tới nữa, cũng không ai hỏi thăm.
Sau đó, hội trao đổi vẫn tiếp tục.
“Trần huynh, rốt cuộc là huynh muốn làm gì vậy?” Khi sự chú ý của đám người bắt đầu dời sang những vật khác, lúc này Đỗ Thiên Hựu mới thấp giọng hỏi: “Tất cả mọi người ở đây không có ai là người thực sự lương thiện đâu… Nếu như anh Trần có dự định khác thì cứ coi như tôi chưa nói gì, còn nếu anh không có dự định gì khác thì tôi khuyên anh Trần nên thừa dịp hội trao đổi chưa kết thúc đi ngay bây giờ đi… Tôi sẽ đi cùng với anh…”
Dường như Đỗ Thiên Hựu đã hạ quyết tâm, tiến lên nói như thế với Trần Thuận.
Trần Thuận nhìn Đỗ Thiên Hựu cười cười: “Anh Đỗ yên tâm, tôi tự có tính toán.”
Đỗ Thiên Hựu nghe vậy, cũng không nói thêm gì nữa.
Sự tự tin của Trần Thuận cũng không phải là giả vờ, Đỗ Thiên Hựu có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Nhưng càng như thế, Đỗ Thiên Hựu lại càng cảm thấy bất an, bởi vì điều này có nghĩa là chuyện mà Trần Thuận muốn làm có lẽ sẽ gần giống như dự đoán ở trong lòng của hắn.
Nhưng cho dù sức mạnh của hắn thực sự đang ở tầng Thần Cảnh thì cũng tuyệt không dám làm như vậy, chuyện kia không phải chỉ đắc tội với một người nào đó, hoặc là một thế lực nào đó thôi đâu.
Nhưng nếu như Trần Thuận đã quyết định như thế thì Đỗ Thiên Hựu cũng không biết phải nói gì nữa.
Có những lời, nói vừa đủ thôi là được, hăng quá hoá dở.
Hội trao đổi lại tiếp tục tiến hành thêm mấy canh giờ nữa.
Mọi người thay phiên báo ra đồ vật của mình và nhu cầu, để cho hai bên cùng lựa chọn.
Rất nhiều người có nhu cầu với đan dược, tuy không đổi được đan dược với Trần Thuận nhưng ít nhiều cũng đã đổi được một ít với người của Dược các.
Nhưng rất rõ ràng, phân lượng này không đạt được giống như mong muốn của Dược các.
Lâm Bính Sơn thấy tình hình như vậy, lại truyền âm cho Từ Yên: “Sư muội, trước giờ mỗi lần có hội trao đổi là đan dược của Dược các chúng ta sẽ là đối tượng tranh giành của tất cả mọi người, gần như lần nào cũng đều là cung không đủ cầu, chỉ có hôm nay là vẫn còn lại nhiều như vậy.”
Từ Yên nhìn Lâm Bính Sơn một chút: “Xem ra, tất cả mọi người đều đánh chủ ý lên người Trần Thuận rồi.”
Lâm Bính Sơn nhếch miệng cười một tiếng: “Đáng tiếc, Trần Thuận này đã được định trước là của Dược các chúng ta rồi, không chỉ có lò luyện đan là của chúng ta mà tất cả đan dược cực phẩm và phương pháp luyện đan trên người hắn đều sẽ thuộc về Dược các.”
Từ Yên khẽ gật đầu, khí chất trên người dường như càng thêm xuất trần.
Nhưng trong lòng Từ Yên lại mơ hồ cảm thấy chỗ nào có chút không thích hợp.
Nhưng nghĩ đến Thần Cảnh trưởng lão của Dược các sẽ đến đây, đó chính là tuyệt đối không có sai sót.
Thỉnh thoảng những gia tộc ẩn danh này lại tổ chức hội trao đổi, ngoại trừ để trao đổi những linh đan diệu dược hay thiên tài địa bảo ra thì đây còn là nơi tâm đắc để đám tu luyện võ đạo giao lưu với nhau.
Mặc dù mỗi người đều sẽ giấu mình, nhưng dù sao mỗi lần hội trao đổi cũng vẫn có thể đem lại một chút hiệu quả.
Mọi người cũng đều hài lòng về nó.
Dựa theo lệ cũ trước đây, việc giao lưu võ đạo này thường sẽ kéo dài tới tận khuya.
Nhưng lần này khâu giao lưu võ đạo lại bị đám người lướt qua liền thôi, sau đó nhanh chóng kết thúc.
Bởi vì.
Bởi vì Trần Thuận cảm thấy cấp độ của hội giao lưu võ đạo tâm đắc này quá thấp, hoàn toàn không làm cho hắn có hứng nổi.
Nên hắn dự định sẽ rời đi.
Hành động của Trần Thuận trong nháy mắt đã đánh động đến tất cả mọi người.
Trần Thuận vừa rời đi, tâm tư của tất cả mọi người cũng không còn ở đây nữa.
Tất cả đều nhao nhao tản đi.
Nhất là Lục Vân Hải, thậm chí còn không thèm che giấu, trực tiếp đi theo sau lưng Trần Thuận.
“Sao vậy, tôi còn chưa đến cửa tính sổ mà anh đã tự mình đưa đến cửa trước rồi à?”
Lúc Trần Thuận nhìn thấy Lục Vân Hải đang đi theo mình, trên thân liền tản ra sát khí sau đó trực tiếp là cười lạnh nói.
“Tính sổ gì đó đó là việc của anh nhưng anh đã ép em trai tôi ký khế ước thần hồn thì hoặc là anh chủ động cùng tôi về Lục gia giải trừ đi giúp em trai tôi, hoặc là tôi sẽ cưỡng ép mang anh về Lục gia…” Lục Vân Hải nói.
Hắn ta không hề thích Lục Phi Dương.
Mà hắn ta chỉ thích nghiên cứu võ đạo.
Nhưng dù thế nào thì Lục Phi Dương cũng là em trai ruột của hắn ta.
“Yên tâm, tôi sẽ chủ động tới Lục gia.” Trần Thuận cười nói: “Dù sao Lục gia các anh cũng nợ tôi khá nhiều thứ.”
“Nhưng xem ra, lần trước ký phiếu nợ vẫn là quá ít rồi, có lẽ Lục Phi Dương cũng không có trọng lượng lớn như vậy, hay là cộng thêm một người không có trọng lượng như anh nữa nhỉ, có phải như vậy thì Lục gia sẽ xuất ra thêm càng nhiều đồ tốt nữa hay không!”
Thông qua hội trao đổi hôm nay, Trần Thuận mới phát hiện ra hiểu biết của mình đối với nội tình trước kia của các gia tộc ẩn danh quá ít, có lẽ là hắn đã hơi đánh giá thấp bọn họ rồi.
Không thể nhìn bề ngoài của những hào môn quý tộc kia để cân nhắc nội tình của các gia tộc ẩn danh được truyền thừa mấy trăm năm, thậm chí là hàng ngàn năm này được.
“Anh rất ngông cuồng!”
Lục Vân Hải giống như là nhìn thấy con mồi, nhìn Trần Thuận hưng phấn nói.
Trần Thuận cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là tôi có vốn liếng để mà ngông cuồng rồi, hôm nay giết anh cũng như giết gà thôi!”
Lúc này đã có không ít người đi theo ra ngoài, nghe thấy Trần Thuận nói câu này đều cười lạnh và mỉa mai.
Xem ra tên tiểu tử thế tục này tuy là người mang bảo vật nhưng lại là một người ngớ ngẩn.
Hoàn toàn không hiểu được, phải biết kính sợ đối với gia tộc ẩn danh.
Cũng lại càng không biết Lục Vân Hải đáng sợ thế nào.
Nửa bước Thần Cảnh, ai dám nói sẽ thắng được Lục Vân Hải?
Chớ nói chi là giết hắn ta.
Lục Vân Hải nghe xong, lại không hề tức giận chút nào mà ngược lại chiến ý trong mắt càng đậm hơn, cười ha ha nói: “Vậy thì thử một chút xem.”
Dứt lời, Lục Vân Hải trực tiếp đánh một quyền vào không trung.
Một quyền vừa ra, phong vân động.
Chân nguyên ngưng tụ, không khí xung quanh lưu động sau đó đều hội tụ vào nắm đấm của Lục Vân Hải.
Trong khoảnh khắc đó, một cỗ cuồng bạo khí kình ba động tản ra từ nắm đấm của Lục Vân Hải.
Hắn ta còn chưa ra tay.
Uy thế kia khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác áp bách đến tột cùng.
Tất cả đệ tử của cảnh giới Nửa bước Thần Cảnh thuộc gia tộc ẩn danh đi theo tới đây đều là cảm nhận được một trận áp bách.
Chứ đừng nói chi là những người chưa tới cảnh giới Nửa bước Thần Cảnh kia.
“Không thể không thừa nhận, Lục Vân Hải thật sự cường đại mà.”
Có người thở dài.
Ánh mắt nhìn về phía Lục Vân Hải cũng biến thành ước ao và ghen tị.
Cho dù cùng là con cháu của gia tộc ẩn danh nhưng sao giữa người với người lại có sự chênh lệch lớn đến thế.
Sắc mặt của Vương Minh Vy cũng hơi thay đổi.
Dù sao bây giờ cô ta mới đang ở Luyện Khí cảnh, tương đương với cấp tông sư mà thôi.
Nhưng mà Trần Thuận lại chỉ cười lạnh một tiếng: “Cũng chỉ là mấy trò mèo thôi mà!”
Dứt lời, Trần Thuận cũng làm ra động tác giống như vậy.
Tay phải nắm thành quyền.
Một cỗ khí tức kinh thiên động địa bắt đầu không ngừng ngưng tụ vào nắm đấm của hắn.
“Tiểu tử này, xem ra cũng có chút tài năng nhỉ!”
“Mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi đấy.”
“Chỉ có điều mạnh thì có mạnh nhưng so với Lục Vân Hải thì vẫn kém hơn.”
Đám người nhao nhao nói.
Chỉ có Đỗ Thiên Hựu biết, thực lực của Trần Thuận tuyệt đối không chỉ có ngần ấy.
Không lâu trước đây không phải một mình hắn đã đánh bại một tiểu đoàn lính đánh thuê ở khu Tam Giác hay sao, hơn nữa lúc xử lý những thứ vũ khí hiện đại kia cũng đã biểu hiện ra thực lực của mình.
Người khác không biết.
Nhưng Đỗ Thiên Hựu thì lại vô cùng rõ ràng, thực lực của Trần Thuận tuyệt đối không dưới Lục Vân Hải.
Nên hắn cũng không hề lo lắng chút nào.
Còn có một người nữa cũng giống như vậy, cũng đang hăng hái nhìn về phía sân bên này, từ đầu đến cuối sắc mặt cũng không hề thay đổi.
Đó chính là Tần Minh của Thiên Cơ Các.
Trên bảng Tông Sư, Trần Thuận từ thứ ba tấn thăng lên thành thứ nhất.
Vốn từ trận chiến với Thiên Cơ Các ở khu Tam Giác, Trần Thuận đã biểu hiện ra thực lực cường đại của mình, cộng thêm ước định đối với Trần Thuận nên mới xếp hạng lại một lần nữa.
Là người của Thiên Cơ Các nên Tần Minh cũng vô cùng rõ ràng.
Thiên Cơ Các đánh giá Trần Thuận rất cao.
Không hề ở dưới cơ Lục Vân Hải.
Cho nên sau khi biết thân phận của Trần Thuận, Tần Minh vẫn luôn chú ý đến Trần Thuận.
Nhưng hắn ta cũng không có suy nghĩ gì khác với Trần Thuận.
Cho dù Thiên Cơ Các có điều tra bối cảnh của Trần Thuận thì cũng không thể tra ra chỗ nào đặc biệt.
Nhưng Trần Thuận lại giống như sao chổi quật khởi.
Cho dù là Thiên Cơ Các mà đến tận bây giờ vẫn chưa điều tra được rõ ràng rốt cuộc lý do là gì.
Hơn nữa bây giờ Trần Thuận lại có thể tùy ý lấy ra nhiều đồ tốt như vậy, thậm chí còn hư hư thực thực, cũng không phải là pháp khí có tính công kích mà Thiên Cơ Các luyện chế ra.
Bối cảnh mà Trần Thuận giấu diếm đến tột cùng là có ý vị sâu xa như thế nào.
Dưới tình huống này, Tần Minh tuyệt sẽ không tự tiện khai thác bất kỳ hành động nào của Trần Thuận.
Mà ngược lại hắn ta chỉ hứng thú nhìn trong sân.
Thực lực của Trần Thuận tuyệt đối không chỉ như những gì mà hắn biểu hiện ra bên ngoài.
Cho nên rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì vậy?