Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 142: Trò hay cũng nên bắt đầu rồi!






Lời này vừa nói ra, đám người xôn xao.
Trần Thuận lại tiếp tục lấy ra một loại đan dược có phẩm chất cực phẩm khác.
Thật ra không cần Từ Yên nói thì cũng đã có không ít người tự đoán ra được, đây chính là nguyên đan phẩm chất cực phẩm.
Ánh mắt nhìn về phía Trần Thuận cũng đã muốn ẩn ẩn lộ ra vẻ điên cuồng.
Mà Trần Thuận thì lại giống như là vì mình cầm nhầm đan dược ra nên hơi có chút xấu hổ.
Sau đó hắn dứt khoát nói thẳng: “Được rồi, tôi có nhiều đan dược lắm, để tôi lấy hết tất cả ra đây.”
Sau khi nói xong, Trần Thuận bắt đầu lôi từng bình từng bình ra ngoài.
“Đây là Tụ Khí Đan!”
“Đây là Tích Cốc Đan.”
“Đây là Tiểu Hoàn Dương Đan!”
Thậm chí ngay cả Huyết Ngưng Đan Trần Thuận từng luyện chế để thay đổi thể chất cho Tống Thiên Hy cũng lấy hết ra.
Hết bình này lại tới bình khác, quả thực đã khiến cho tất cả mọi người phải sợ ngây người.
Cho dù là Từ Yên cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Rốt cuộc ai mới là truyền nhân của Dược các đây?
Mấu chốt là chuyện này vẫn chưa dừng lại
Trần Thuận vẫn cứ lấy ra từng bình từng bình đan dược, cho đám người giám định.

Kết quả cuối cùng khiến cho tất cả mọi người càng trở nên kinh hãi.
Những đan dược mà Trần Thuận lấy ra này đều có phẩm chất cực phẩm.
Điều này có nghĩa là gần trăm viên đan dược trên người Trần Thuận, tất cả đều có phẩm chất cực phẩm!
Đây là khái niệm gì vậy!
Cho dù là gia tộc ẩn danh có tập hợp lực lượng của cả nhà lại thì cũng chưa chắc đã có thể lấy ra được nhiều đan dược có phẩm chất cực phẩm như vậy.
Nhưng chỉ một mình Trần Thuận, bây giờ lại lấy hết đống đan dược đó ra giống như là hạt đậu vậy.
Lúc này ánh mắt đám người nhìn về phía Trần Thuận quả thực giống như là đang nhìn kho báu.
Cho dù có một đại mỹ nhân đẹp tuyệt thế đến mức hại nước hại dân như Vương Minh Vy ở bên cạnh, cũng đều bị tất cả mọi người đồng loạt bỏ qua.
Vương Minh Vy chỉ đứng ở một bên, không nói một lời.
Đỗ Thiên Hựu chỉ biết trợn mắt hốc mồm, hắn không tin Trần Thuật lại không hiểu đạo lý tài không lộ ra ngoài nhưng cuối cùng Trần Thuận lại để lộ ra, không chỉ để lộ mà còn để lộ hết tất cả, giống như sợ người khác không biết là hắn có rất nhiều đan dược phẩm chất cực phẩm và pháp khí có tính công kích vậy.
Nói thật là ngay cả chính bản thân Đỗ Thiên Hựu cũng không ngờ được Trần Thuận lại là thổ hào như vậy.
Sau đó hắn vội vàng kiểm tra lại số đan dược Trần Thuận cho mình một chút, lúc này mới phát hiện ra tất cả số đan dược đó đều có phẩm chất cực phẩm, phải biết là đan dược lúc trước hắn cho Trần Thuận chỉ có mấy viên có phẩm chất cực phẩm mà thôi, so với thỏa thuận lúc trước là trả lại hắn gấp đôi thì đây là gấp vô số lần rồi.
Hắn và Trần Thuận có một thời gian tiếp xúc với nhau ở khu Tam Giác nên đương nhiên hắn biết, Trần Thuận tuyệt không phải loại người tầm thường, chưa thấy qua việc đời hay là người thích khoe khoang.
Nhưng bây giờ Trần Thuận lại làm như thế rốt cuộc là vì lý do gì vậy? Trong lòng Đỗ Thiên Hựu ẩn ẩn có một suy nghĩ to gan, dựa vào lý trí để nói thì hắn lại hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Lúc này Từ Yên cũng đang nhìn Trần Thuận.
Từ lúc Trần Thuận đến cô ta đã nhận ra ngay, bởi vì tên của hắn và cũng bởi vì Tiểu Hoàn Dương Đan.
Chắc chắn lò luyện đan đang ở trong tay Trần Thuận.
Nhưng Từ Yên lại ẩn ẩn có một cảm giác, cái tên Trần Thuận này tuyệt không đơn giản giống như là mặt ngoài.
Bởi vậy, Từ Yên giữ Lâm Bính Sơn đang ngo ngoe muốn động lại, không để hắn ta đi vạch trần chuyện này.
Chờ Thần Cảnh trưởng lão của Dược các đến Thanh Sơn rồi.
Lúc đó mới gọi là thực sự nắm chắc.
“Anh Trần có thể giới thiệu một chút về những đan dược này không?”
Từ Yên nhìn về phía Trần Thuận, khẽ cười nói.
Nụ cười này của cô ta lập tức cho người ta một cảm giác như gió xuân vậy.
Từ Yên tuyệt không phải là cô gái khiến cho người ta phải kinh diễm.
Mà là mang tới một cảm giác phiêu nhiên thế ngoại, khí chất xuất trần.
“Hả? Truyền nhân của Dược các mà cũng cần tôi phải giới thiệu về những đan dược này sao?”
Trần Thuận hỏi lại.
Không biết vì sao trước giờ Trần Thuận lại không hề có hảo cảm với mấy người của Dược các này.
Đương nhiên hắn cũng không có cảm giác gì đối với mấy người của gia tộc ẩn danh kia, cũng không quá để ý.
“Cái này cũng phải xem hắn Trần có muốn hay không nữa.”
Từ Yên cười nói.
Những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía Trần Thuận.

Tư Mệnh Không cũng trực tiếp hỏi: “Dược các có một loại đan dược tên là Dưỡng Thực Đan, sau khi dùng thì trong vòng từ ba đến năm ngày có thể không ăn không uống, Tích Cốc Đan mà hắn giới thiệu hiệu quả có được như vậy không?”
Lúc này trên mặt Trần Thuận lại xuất hiện vẻ ngạo nghễ lúc trước, nói một cách chắc nịch: “Dưỡng Thực Đan chỉ được từ ba đến năm ngày không ăn không uống, còn Tích Cốc Đan thì ít nhất có thể cam đoan, trong vòng mười ngày không ăn không uống cũng hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.”
“Cái gì?”
Đám người nghe xong đều giật nảy cả mình.
Dưỡng Thực Đan có thể để cho người ta từ ba đến năm ngày không cần ăn uống, mặc dù càng về sau sẽ cảm thấy hơi khó chịu nhưng đây đã là rất nghịch thiên rồi.
Vậy mà Tích Cốc Đan này của Trần Thuận lại có thể để cho người ta nhịn ăn uống được hẳn mười ngày, chuyện này sao có thể được chứ!
Cho dù là Từ Yên, cũng phải khiếp sợ nhìn Trần Thuận.
Dược các vẫn luôn tiến hành cải tiến Dưỡng Thực Đan bởi vì bọn họ muốn nó sẽ đạt được hiệu quả tốt hơn nữa.
Như vậy những người bế quan tu luyện võ đạo sẽ có thể không cần quan tâm tới vấn đề ăn uống ngủ nghỉ mỗi ngày nữa.
Có thể nói là Dưỡng Thực Đan mà Dược các luyện chế ra chính là đan dược có tính thực dụng vô cùng lớn đối với giới võ đạo.
Nhưng Dược các vẫn còn đang cố gắng nghiên cứu để đột phá hiệu quả của Dưỡng Thực Đan từ năm ngày tăng lên thành sáu bảy ngày thì Trần Thuận đảo mắt liền lấy ra Tích Cốc Đan ít nhất có thể nhịn ăn uống được mười ngày, làm sao có thể khiến Từ Yên không khiếp sợ đây.
Hơn nữa thông qua phán đoán sơ bộ của cô ta thì Tích Cốc Đan mà Trần Thuận lấy ra thực sự có hiệu quả như hắn nói.
Trần Thuận nở nụ cười thật thà nhưng trong lòng lại đang cười lạnh không thôi.
Bởi vì Tích Cốc Đan này dùng một số dược liệu trên Địa Cầu luyện chế mà thành nên Tích Cốc Đan này chính là đan dược tuyệt đỉnh nhất trong vũ trụ, vật liệu được chọn để luyện chế ra cũng là tuyệt đỉnh nhất nên một viên Tích Cốc Đan này có thể khiến người tu luyện không cần ăn uống trong vòng một năm, thậm chí là mấy năm.
Giải quyết tốt đẹp vấn đề bế quan tu luyện.
Mặc dù Tích Cốc Đan trên tay Trần Thuận bây giờ có rất nhiều vật liệu đã được hắn sử dụng bằng vật liệu thay thế, nhưng hiệu quả mười ngày đó cũng là Trần Thuận dựa theo mức độ thấp nhất nói ra mà thôi.
“Vậy, Tiểu Hoàn Dương Đan thì sao?”
Lại có người hỏi tiếp.
Bồi Nguyên Đan, Chân Nguyên Đan, Tụ Khí Đan, những đan dược mà Dược các đều có này bọn họ đều đã biết rõ công dụng rồi, duy chỉ có mấy loại đan dược mà Trần Thuận lấy ra sau đó là bọn họ chưa từng thấy qua.
Nghe được câu này, vẻ kiêu ngạo trên mặt Trần Thuận lại hiện ra càng đậm.
Giống như là một thổ tài chủ đang khoe khoang vậy.
Trần Thuận ngạo nghễ nói: “Tiểu Hoàn Dương Đan này ấy à, cứ tưởng tượng nó giống như có thể cải tử hoàn sinh đi, chỉ cần còn một hơi tàn mà ăn một viên Tiểu Hoàn Dương Đan vào, tuyệt đối có thể cứu được!”
“Cải Tử Hoàn Sinh Đan!”
Tư Mệnh Không nói.
“Làm sao có thể? Ngay cả Dược các cũng đã rất nhiều năm rồi không luyện chế ra được Cải Tử Hoàn Sinh Đan, nghe nói ngày xưa chỉ có ông cụ nhà tôi là đã từng sở hữu Cải Tử Hoàn Sinh Đan trong truyền thuyết, Tiểu Hoàn Dương Đan này của anh sao có thể được chứ, anh đang khoác lác đúng không?”
Lập tức liền có người nghi ngờ.
Hiệu quả của đan dược này quá mức nghịch thiên, nếu không thì đám người này cũng đã không đi chất vấn.
Trần Thuận cười lạnh trong lòng.
Nếu như bọn họ biết Huyết Ngưng Đan có thể ngưng tụ huyết mạch của con người hơn nữa còn có thể thay đổi thể chất người đó ở một mức độ nào đó, biến một tên phế vật thành thiên tài tu luyện, vậy chẳng phải còn điên cuồng hơn sao.
Nhưng Huyết Ngưng Đan quá bá đạo nên xác suất thành công cũng không cao.
Ít nhất là trên người Tống Thiên Hy, Huyết Ngưng Đan đã không thành công.
Nhưng cho dù là như vậy thì Huyết Ngưng Đan cũng là một loại đan dược được liệt vào loại cấm kỵ trong vũ trụ, một khi xuất hiện liền có thể gây nên sóng to gió lớn.

Dù sao để thỏa mãn điều kiện cơ bản luyện chế thành công Huyết Ngưng Đan chính là ít nhất phải cần khoảng hai ba người cùng huyết thống có thể chất đặc thù làm nền thuốc.
Mà trong vũ trụ, mỗi một người có huyết mạch đặc thù cũng là một người nối dòng chính của một thế lực.
Nếu như không có thủ đoạn thông thiên, đừng nói hai ba người mà chỉ một người huyết mạch kia thôi cũng khó mà lấy tới.
“Không biết anh Trần lấy ra nhiều đan dược cực phẩm như vậy, còn lấy ra cả pháp khí công kích là muốn đổi cái gì với người khác đây?”
Ti Mệnh Không lập tức hỏi.
Cho dù hắn ta biết rõ, những thứ mà Trần Thuận lấy ra để mọi người mở mang tầm mắt này mình không thể nào có được.
Nhưng hắn ta vẫn là không nhịn được.
Vừa nghĩ tới nếu mình có thể có một thanh pháp kiếm, vậy thì chắc chắn thực lực sẽ tăng vọt, hắn ta liền không nhịn được mà kích động.
“Chỉ cần ai lấy ra được thứ khiến tôi hài lòng thì có thể trao đổi với tôi, không giới hạn là cái gì!”
Lúc này Trần Thuận mới nói ra.
Điều kiện này có vẻ rất rộng rãi, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không có tiêu chuẩn.
Cho dù trong lòng mọi người đều có chút ý nghĩ riêng với Trần Thuận.
Nhưng vẫn nhao nhao báo ra mình có đồ vật gì.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào pháp khí “Luyện Ngục chi kiếm” của Trần Thuận.
Nếu như không đổi được Luyện Ngục chi kiếm nhưng có thể đổi được một vài viên đan dược cực phẩm kia, cũng không tệ.
“Sư muội, rốt cuộc chúng ta là Dược các hay hắn ta là Dược các vậy, hắn lấy ra nhiều đan dược như vậy khiến địa vị ở đây của chúng ta bị hạ xuống quá nhiều rồi.”
Lâm Bính Sơn, thấp giọng truyền âm nói.
Từ Yên nghe vậy thì chỉ khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Lâm Bính Sơn không được vọng động, chờ Thần Cảnh đến đây.
Lâm Bính Sơn không thể làm gì, mặc dù hắn ta là sư huynh nhưng địa vị lại không bằng đệ tử thân truyền của Các chủ như Từ Yên nên chỉ có thể nghe theo cô ta.
Hắn ta không thể làm gì hơn mà chỉ có thể trừng mắt nhìn Trần Thuận.
Còn Trần Thuận thì đang đứng im tại chỗ, cho dù người khác báo ra thứ gì hay muốn trao đổi gì, hắn đều từ chối tất cả.
Vẻ mặt cũng có chút kiêu ngạo, lại giống như có chút khiêm tốn toát ra từ bên trong.
Cùng lúc đó, Trần Thuận cũng nhất nhất nhớ kỹ những đồ tốt mà mình cảm thấy hứng thú trong đám người vừa báo ra.
Thỉnh thoảng ánh mắt lại lóe sáng lên.
Tiếp theo, trò hay cũng nên bắt đầu rồi!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.