Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 123: Em trai, có thể giúp chị một chút việc được không?






“Cái gì?”
Ánh mắt Shakun ngưng lại, lập tức ngồi dậy, nhìn Nha Thanh.
“Vừa mới có tin tức truyền đến, dong binh đoàn Huyết Sát, ngọai trừ 100 người lưu lại tổng bộ, còn lại 500 người, dưới sự suất lĩnh của Camerick, gần như toàn quân xuất động!”
“Không chỉ như thế, Camerick cũng xuất động hai chiếc máy bay trực thăng vũ trang của mình, sau chiếc xe tăng, cùng với những súng chống tăng tên lửa cùng với các loại vũ khí nóng.”
Ánh mắt Shakun ngưng trọng.
Đội hình này, đối với khu tam giác, là vô cùng hào hoa rồi.
Mặc dù vẫn không bằng ông ta, nhưng trừ Shakun ra, cũng chỉ có Camerick có thể lấy ra nổi.
Đội hình như vậy, nếu như phối hợp tốt, cho dù là Thần Cảnh, cũng tạo thành uy hiếp.
Nửa bước Thần Cảnh, có thể sẽ chết!
“Cậu vừa nói ra, dong binh đoàn Huyết Sát, bị diệt sạch?” Shakun trầm giọng nói.
Da đầu Nha Thanh cũng run lên, cung kính nói: “Đúng, đại soái.”
“Tôi đã đến hiện trường nhìn qua rồi, hiện trường, vô cùng thể thảm, có thể nói là luyện ngục nhân gian cũng không quá!”
Cho dù là Nha Thanh, lớn lên ở khu tam giác này, từ nhỏ đã thường thấy giết chóc, trên tay có vô số mệnh người, lúc nói mặt cũng tái nhợt.
“Không chỉ như thế, hai chiếc máy bay trực thăng vũ trang của Camerick, tất cả đều báo hỏng, sáu chiếc xe tăng, đều rã rời. …”
Nha Thanh báo cáo chi tiết tình huống ở hiện trường mà mình thấy.

“Chẳng lẽ, là tên nhóc kia làm?” Ngón tay Shakun gõ đầu gối, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Ông ta quả thực cảm thấy Trần Thuận có chút cổ quái, tuyệt không phải là nửa bước Thần Cảnh bình thường, mặc dù là ông ta, cũng chưa chắc một chiêu bắt được Trần Thuận.
Nhưng, cũng không mạnh đến mức này.
Cái này ít nhất phải là cường giả Thần Cảnh mới có thể làm được
“Ông nội, Trần Thuận lợi hại như vậy sao?” Thiên Tuyết nghe xong, trong mắt có chút lấp lánh.
“Có lẽ thế!”
Ánh mắt Shakun có chút nghiêm trọng.
Ông ta cũng không cảm nhận được cường giả Thần Cảnh khác xuất hiện ở khu tam giác.
Đồng thời, Shakun cũng tiếc hận, vừa ra tay, liền diệt dong binh đoàn Huyết Sát, Trần Thuận, thật sự rất đúng khẩu vị của ông.
Thiên Tuyết nghe vậy, trong lòng không khỏi có chút hứng thú với Trần Thuận.


Sau khi diệt dong binh đoàn Huyết Sát, Trần Thuận và Đỗ Thiên Hựu, trực tiếp quay về Viêm Hạ.
Lại không có gì trở ngại.
Nếu không phải bây giờ Trần Thuận có việc muốn làm, với tính cách của anh, sẽ giết vào nước Nhật, tiêu diệt Takashi Inoue, sau đó lại đi tiêu diệt thần cảnh sau lưng Lý Thành Huyền.
Sau khi trở lại Viêm Hạ, Đỗ Thiên Hựu ôm quyền nói với Trần Thuận: “Anh Trần, mười ngày sau, Dong Thành, Thanh Sơn, sẽ có hội giao lưu giữa hậu bối của các gia tộc ẩn danh, ngoại trừ trao đổi tâm đắc trong võ đạo, đến lúc đó, sẽ có không ít vật hiếm xuất hiện, nếu như anh có hứng thú, đến lúc đó, có thể dùng vật này, đến tham gia!”
Nói xong, Đỗ Thiên Hựu lấy một lệnh bài bằng ngọc ra, bên trên khắc chữ Đỗ.
Trần Thuận nhận lệnh bài, nhìn chất liệu này, thế mà lại là ngọc thạch sử dụng để bố trí trận pháp, còn là phẩm chất cao, gia tộc ẩn danh, quả nhiên vẫn có chút trọng lượng.
Trần Thuận gật nhẹ đàu: “Được, tôi sẽ đi, đến lúc đó, đúng lúc thiếu nợ anh Đỗ linh đan dịu dược, sẽ trả cho anh!”
Đối với hội giao lưu gia tộc ẩn danh theo lời Đỗ Thiên Hựu, Trần Thuận cũng có phần hứng thú.
Hi vọng, gia tộc ẩn danh, không làm anh thất vọng, thật sự có gì đó anh cần.
Đồng thời, đúng lúc mượn cơ hội này, tiếp xúc với người của gia tộc ẩn danh. .
Thông qua Đỗ Thiên Hựu, cùng với Lục Phi Dương trước đó, Trần Thuận có suy đoán, mặc dù tu luyện cũng là võ đạo, nhưng nhiều ít ở các phương diện khác có chút tiếp cận đến giới tu tiên, có lẽ, có thể làm cho Trần Thuận, có càng nhiều phát hiện.
Trần Thuận suy đoán, trên địa cầu, có lẽ trước kia, đã tồn tại văn minh tu tiên.
“Anh Trần, vậy gặp lại ở Thanh Sơn!”
Đỗ Thiên Hựu cũng không khách khí, mấy thứ linh đan diệu dược đó, cơ bản chính là phần lớn tài sản tư nhân của bản thân, anh cũng không ra vẻ hào phóng.
Anh vốn cho rằng, muốn nghỉ ngơi ở khu tam giác bảy ngày, sau đó vội vàng chạy về Viêm hạ, đến hội giao lưu Thanh Sơn.
Nhưng bây giờ, Đỗ Thiên Hựu cũng không gấp.
Chuẩn bị, một đường du ngoạn đến Dong Thành.
Mở rộng tầm mắt thế giới phồn hoa.

Dù sao, người gia tộc ẩn danh bọn họ, mặc dù địa vị cao, cao cao tại thượng, nhưng phần lớn người, nhất là như bọn họ vậy, người có thiên phú võ đạo xuất chúng, trên cơ bản đều đang tu luyện võ đạo, rất ít cơ hội chơi đùa.
Sau khi Trần Thuận và Đỗ Thiên Hựu chia tay.
Trực tiếp quay về Giang Châu.
Sau khi quay về Giang Châu, Trần Thuận mới biết được, trong khoảng thời gian anh đến khu tam giác này, Vương Minh Vy đã rời khỏi Giang Châu.
Đi về phía Đông Nam.
Đi tìm thân nhân của cô ta, điều tra về thân thế của cô ta.
Cũng may, máu nguyên âm lấy được lần trước, Trần Thuận vẫn xài chưa hết, còn thừa lại vài giọt.
Trần Thuận không trì hoãn, gọi Tống Thiên Hy cùng nhau đến nhà họ Thẩm trước.
Trong Tụ Linh Trận!
“Rốt cuộc thả tôi ra rồi, ngộp chết tôi!” Tiểu Bàn Tử bị Trần Thuận bắt ra từ thế giới Hỗn Độn hoang vu, vẻ mặt tức giận.
Nhìn chằm chằm vào Trần Thuận, hai mắt như muốn phun lửa.
Lập tức, Tiểu Bàn Tử như là phát hiện cái gì, biến sắc, vẻ phẫn uất biến mất không thấy nữa.
Ngược lại là biến thành dáng vẻ đáng yêu.
Bay đến trước mặt Tống Thiên Hy, nhìn chằm chằm vào dáng người no đủ Tống Thiên Hy, muốn chui vào trong ngực Tống Thiên Hy: “Chị gái này, chị có thể ôm em một cái không?”
Phối hợp với thanh âm của nhóc, muốn đáng yêu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Trên đường tới đây, Tống Thiên Hy đã nghe Trần Thuận nói chuyện linh thai, đã có chuẩn bị tâm lý.
Sau khi nhìn thấy Tiểu Bàn Tử, mặc dù kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã tiếp nhận sự thật này rồi.
Bây giờ, nhìn thấy Tiểu Bàn Tử đáng yêu như thế, gọi một tiếng chị gái, gọi đến mức tim của cô mềm nhũn.
“Đương nhiên có thể, đến đây, chị ôm nào!”
Tống Thiên Hy vươn hai tay ra, muốn ôm Tiểu Bàn Tử vào trong ngực.
Sau khi ôm Quả Quả rất nhiều lần, ôm đứa bé thế này, Tống Thiên Hy đã rất có kinh nghiệm.
Thấy Tống Thiên Hy duỗi hai tay ra, phong cảnh trước ngực, càng sống động, hai mắt Tiểu Bàn Tử sáng rõ lên, nhào vào trong ngực Tống Thiên Hy.
Sau đó, ngay khoảnh khắc Tiểu Bàn Tử tiếp xúc với Tống Thiên Hy.
Thế nhưng nhóc lại cảm thấy mình không động được rồi.
Trần Thuận một tay bắt lấy cổ của nhóc, nhấc nhóc quay lại, trong mắt hiện lên ánh sáng: “Ta phát hiện, tên nhóc nhà ngươi có chút quái dị, hoàn toàn không giống linh thai do linh khí thiên địa sinh ra!”
Đời trước, Trần Thuận làm thành linh thai do một người phụ nữ bình thường nuôi “Linh Nhi”, linh khí thiên địa sinh ra, thuần khiết ngây thơ, đơn thuần đáng yêu, Tiểu Bàn Tử này, vô cùng phúc hắc!
“Ta đương nhiên không giống rồi.” Tiểu Bàn Tử thấy Trần Thuận làm hỏng chuyện tốt của mình, nổi giận đùng đùng, đưa tay chống nạnh, trợn mắt nhìn Trần Thuận, “Ta rõ ràng là thế!”
“Nếu như nhóc có chủ ý xấu, ta sẽ biến nhóc thành đàn bà đấy!” Trần Thuận cười lạnh nói.
Sao anh có thể không nhìn ta, Tiểu Bàn Tử này là muốn chiếm tiện nghi của Tống Thiên Hy.
Phụ nữ của anh, có thể để người khác chiếm tiện nghi sao!

“Cái gì mà đàn bà, đó là nữ, nữ.”
“Còn có, ta là nam, nam!”
Tiểu Bàn Tử nhe răng trợn mắt, hoàn toàn không có cảm giác hổ thẹn khi bị Trần Thuận nhìn ra ý đồ xấu.
Tống Thiên Hy lúc này sao còn có thể không nghe ra được ý gì chứ
Lúc này sắc mặt ửng hồng.
Ánh mắt là lạ nhìn đứa bé Trần Thuận xách trong tay, cô đâu ngờ được, đứa bé như vậy, có thể có ý định xấu xa.
Lúc này thu tay lại, không hề muốn ôm nữa.
Thấy tình hình như vậy, miệng Tiểu Bàn Tử lập tức cong lên, dáng vẻ không vui.
Sắc mặt Trần Thuận phát lạnh, Tiểu Bàn Tử thấy thế, cảm giác toàn thân khẽ run rẩy, lập tức vui vẻ ra mặt.
“Đây không phải là đùa chút thôi sao!” Tiểu Bàn Tử nịnh nọt nói với Trần Thuận.
“Nếu ở đây không có chuyện gì, ta…ta vẫn nên quay lại bên trong thôi…” Lúc này, Tiểu Bàn Tử theo bản năng cảm thấy nguy hiểm muốn quay lại Hỗn Độn châu.
Trần Thuận lắc đầu, gương mặt tươi cười vẻ hòa ái: “Tiểu Bàn Tử, nhóc thích chị gái này sao?”
Nói xong, Trần Thuận dùng ngón tay chỉ Tống Thiên Hy.
Tiểu Bàn Tử đối với cái xưng hô “Tiểu Bàn Tử” vô cùng bất mãn, nhưng lúc này nhóc không đi chỉnh lại xưng hô mà dùng sức gật đầu.
“Vậy… Vậy chị gái này muốn nhóc giúp một chuyện, được chứ?” Trần Thuận tiếp tục nói.
Tiểu Bàn Tử lập tức cảnh giác: “Chuyện gì?”
Tống Thiên Hy thấy thế, đã đến, sờ lên đầu Tiểu Bàn Tử, nhoẻn miệng cười.
Nụ cười của cô khuynh thành, giống như là cả căn phòng trở nên nhiều màu sắc.
Tống Thiên Hy khẽ mở cặp môi đỏ mọng, một giọng nói uyển chuyển truyền đến: “Em trai nhỏ, có thể giúp chị một chuyện không?”
Tiểu Bàn Tử giống như nhìn ngây người, gật nhẹ đầu với Tống Thiên Hy.
Sau khi gật đầu xong, cậu nhóc mới phản ứng lại, ấy…hình như có chỗ nào đó không đúng!
Sau đó, chính là nghe thấy giọng của Trần Thuận truyền vào trong tai: “Nhóc đã đồng ý, vậy thì mượn bổn nguyên linh thai của nhóc dùng một chút, giúp chị gái này, đắp nặn linh thể tiên thiên đi…”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.