Ly Thiên Đại Thánh

Chương 87: Cốt Sinh Quả




Editor: Wave Literature
Tí tách tí tách...
Mưa phùn rơi tí tách, đung đưa theo gió, hòa trộn với mùi hương của đất, như khói như sương tràn ngập giữa trời đất.
Trong màn mưa, Tôn Hằng mặc áo choàng màu đen chậm rãi bước đi, chân đạp đất xốp, nhưng không để lại một chút dấu chân.
Một màng khí cương hơi mỏng, bao phủ toàn thân hắn, mưa phùn rơi xuống, trôi theo cương khí mà trượt xuống mặt đất.
Gió mát thổi tới, cảm giác mát lạnh ùa vào thân thể, cùng với mưa phùn gột rửa bất an cùng bực bội trong lòng.
Tôn Hằng dừng bước lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi, áp lực mấy ngày tích súc, cung theo hơi thở này mà tan biến.
Dưới chân, nơi trước kia chỉ toàn cát vạng, bây giờ đã trở thành đất bùn, còn có một ít cây cỏ mọc lên.
Chỉ có mấy ngày, nơi được gọi là Tuyệt Linh Chi Địa này, lại có sức sống trồi lên.
Năng lực sinh tồn mạnh mẽ của cây cỏ trong Uyên Sơn, không thể không khiến người khác bội phục.
Chỉ tiếc, những cây cỏ này sống không được bao lâu, liền bị gột qua không còn một chút.
Tôn Hằng đưa mắt nhìn xung quanh, một cái hang động nằm khuất trong đá núi, hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Hắn cất bước đi tới, gần tới hang động, Tôn Hằng đột nhiên dừng lại.
"Ai ở bên ngoài?"
Một giọng nói quen thuộc, vang lên từ bên trong.
Giọng nói này nặng nề, mang theo cảnh giác, càng có âm thanh đao kiếm ra khỏi vỏ.
"Ngọc nương tử, là ta."
Tôn Hằng cười cười, tiếp tục đi tới.
Lần này, giọng nói kia cũng trở nên buông lỏng rất nhiều: "Thì ra là Tôn trưởng lão, chúng ta hữu duyên thật."
Bước vào hang động, một mảnh tối đen, trước mắt cũng đột nhiên tối sầm lại.
Có điều, sự cảm giác của tiên thiên cao thủ nhạy bén, chỉ có thay đổi một chút như vậy, cũng không ảnh hưởng tới tầm mắt của hắn.
Hang động không lớn, một vị phu nhân dáng người to mọng đến kinh người đã chiếm một phần lớn trong đó.
Vị phu nhân này rất mập,
Hơn nữa vừa cao vừa với, trên cơ thể rất nhiều khối mỡ, nhìn từ xa xa, thì thấy nàng giống một khối thịt hơn.
Người này tên là Ngọc nương tử, một trong bốn vị trưởng ;lão của Bách Hoa Tông, tu luyện công pháp tên Chấn Địa Bồ Tát tới cảnh giới viên mãn, trong rất nhiều tiên thiên trung kỳ cao thủ ở Uyên Sơn, cũng thuộc những người đứng đầu.
Ở bên cạnh nàng, còn có bốn vị nam nữ, nhưng bốn người này thực lực cũng bình thường.
"Ngươi bị thương?"
Tôn Hằng quét mắt nhìn mấy người xung quanh, nhíu mày.
"Không sai."
Toàn thân thịt mỡ của Ngọc nương tử rung loạn lên, nàng nói: "Chúng ta gặp phải một đám Lương quốc võ giả, trong đó còn có hai vị cao thủ. Tuy đẩy lùi được bọn họ, nhưng bảy người đệ tử của ta, bây giờ chỉ còn bốn."
Giọng nói nàng trầm xuống, nghiêm túc nhìn Tôn Hằng: "Tôn trưởng lão, dọc con đường này, ngươi có gặp phải phiền phức không?"
"Có!"
Tất nhiên Tôn Hằng cũng hiểu lời của đối phương, nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Mấy ngày nay, ta gặp mấy lần giết người đoạt bảo. Có điều vận may của ta không tệ, nên không có bị người khác nhằm vào."
Đương nhiên, trừ cặp vợ chồng muốn cướp đường kia.
"Xem ra, lần biến đổi này của Uyên Sơn, không giống bình thường nha!"
Ngọc nương tử rung rung cơ thể, cơ thể nàng rung chuyển, ép cho đá núi rớt xuống, nghiêm mặt nói: "Ngay hôm qua, ta tận mắt chứng kiến hai tên Ma Môn yêu nhân, đang đuổi theo mấy người tu pháp, mà trong mấy người tu pháp đó, còn có hai vị luyện khí hậu kỳ!"
"May mắn là, mấy người chúng ta quá yếu, nên không có bị bọn họ để ý, nếu không, thì ta đã không ngồi ở đây rồi."
Nàng cười khổ, giống như đang tự giễu mình.
Tôn Hằng không có liên tiếng, trong hang động cũng rơi vào tĩnh mịch.
Im lặng nữa ngày, vẫn là Ngọc nương tử phá vỡ sự yên lặng, chậm rãi nói: "Lần này, có Ma Môn yêu nhân cùng với Lương quốc võ giả tham dự, sợ là Tuyệt Linh Chi Địa sẽ rất loạn."
"Ừ."
Tôn Hằng gật đầu, hỏi lại nàng: "Ngọc nương tử tính thế nào? Tiếp tục tìm kiếm vận may trong đây? Hay là đi về sớm?"
Hắn có thể nghe được, trong giọng nói của đối phương đã có một ít nản chí.
"Mười ngày."
Giọng nói buồn bực của Ngọc nương tử vang lên: "Ta định ở trong này thêm mười ngày nữa, sau đó liền ra ngoài."
Những năm qua, những võ đạo cao thủ như bọn họ xâm nhập vào Tuyệt Linh Chi Địa, phải kiên quyết ở tới ngày cuối cùng mới rời đi.
Dù sao, càng về sau, khí cơ biến hóa càng giảm, đối với những người tập võ như bọn họ càng có lợi.
Bây giờ, nơi này đã trở nên rất nguy hiểm, khiến cho Ngọc nương tử bắt đầu cảm thấy không ổn.
Tôn Hằng gật đầu: "Cũng tốt."
"Ngươi thì sao?"
Ngọc nương tử cúi đầu, nhìn về phía Tôn Hằng, hỏi: "Chẳng lẽ Tôn trưởng lão muốn tiếp tục ở trong này?"
"Đi xung quanh nhìn một chút."
Tôn Hằng cũng không trực tiếp trả lời.
"Tôn trưởng lão, ngươi vẫn là lần đầu gặp phải chuyện này, nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng."
Giọng nói của Ngọc nương tử thư thả, chậm rãi nói tiếp: "Về sau còn rất nhiều thời gian, tiềm lực của Tôn trưởng lão rất tốt, nên không cần nóng vội như vậy."
"Đa tạ Ngọc nương tử quan tâm."
Tôn Hằng chắp tay, nói: "Ngọc nương tử có biết, lần này, có bao nhiêu cao thủ tiến nhập Uyên Sơn không?"
"Cao thủ?"
Ngọc nương tử nhếch miệng cười cười, mặt mang theo vẻ mỉa mai, cho dù mặt nàng béo mọng nhiều thịt mỡ, nhưng nét mỉa mai vẫn rất rõ ràng.
"Tôn trưởng lão, lúc trước, thì nơi này là thiên hạ của người tập võ chúng ta. Còn bây giờ, thì cao thủ trong Uyên Sơn, không có đất cho chúng ta!"
Tôn Hằng mặt không đổi sắc, nói: "Xin lắng tai nghe."
"A..."
Ngọc nương tử suy nghĩ một lúc, mới nói: "Bây giờ trong Tuyệt Linh Chi Địa, thì người có chiến lực cao nhất phải là mấy vị tiên sư luyện khí viên mãn. Tất nhiên, còn có một ít đệ tử chân truyền của tông môn, cho dù chưa vào luyện khí viên mãn, nhưng dựa vào pháp khí, tiên pháp mạnh mẽ, cũng được xếp hàng đầu tiên."
"Dưới bọn họ, thì là một số tiên sư luyện khí hậu kỳ, tuy mấy người này không so được với đệ tử của tông môn, nhưng thực lực cũng rất mạnh mẽ."
"Dừng một chút, nàng mới chần chờ nói: "Sau đó, là tới bốn vị thủ lĩnh của bốn thế lực lớn trên Uyên Sơn. Những người khác thì ta không biết, nhưng tông chủ của chúng ta, thực lực có thể so với luyện khí hậu kỳ, chắc cũng đứng tầng thứ này được."
"Ừ."
Tôn Hằng yên lặng gật đầu.
"Hàng thứ ba, chính là những vị tiên sư luyện khí hậu kỳ bình thường."
Ngọc nương tử nhìn Tôn Hằng, nói: "Giống như vị phó tông chủ của Cửu Ấn Tông Từ Tử Tấn kia, cũng miễn cưỡng lắm mới có thể đứng trên hàng này, nhưng xếp hàng yếu nhất. Tôn trưởng lão có lực ép Từ Tử Tấn, thì hẳn cũng đứng hàng thứ này."
"Mà xuống thêm một bậc nữa, là những người như ta…"
Nàng cười khổ một tiếng, nói: "Nếu như lúc trước, ta cũng là một nhân vật giậm chân một cái Uyên Sơn run rẩy, bây giờ ở nơi này, nàng là tầng lớp kế cuối!"
Về phần xuống một chút nữa, là những vị tiên thiên bình thường vào kiếm vận may.
Nên bây giờ, cũng không cần nhắc tới bọn họ.
Tôn Hằng im lặng.
Hiển nhiên Ngọc nương tử không biết hắn đã tiến giai tiên thiên hậu kỳ, thực lực bản thân của hắn, đã so với Từ Tử Tấn.
Nếu như cộng thêm Âm Hồn Hồ Lô, Thiên Hạt Cổ, coi như là bốn vị thủ lĩnh, vẫn có thể đấu một trận.
Như vậy, hắn có thể đứng vào tầng lớp thứ hai của danh sách này.
Đương nhiên, hắn ở tầng lớp đó, cũng thuộc loại áp chót.
Nhưng người có thể áp mình, chỉ có những luyện khí viên mãn, hoặc là những đệ tử của tiên môn kia mà thôi.
Nếu như hắn dùng Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí…
"Hết mưa rồi!"
Một người đệ tử canh cửa hang động của Ngọc nương tử, mở miệng nói một câu.
Tôn Hằng quay đầy, vẻ mặt khách khí đã biến mất, chỉ còn lại trầm tư.
...
"Kẽo kẹt... Kẽo kẹt..."
Trên đường núi, một cái giường to lớn, được bốn người nâng lên, trên giường có một núi thịt, ngồi chễm chệ ở trên đó.
Đây cũng không phải là do Ngọc nương tử lười biếng, muốn tra tấn đệ tử của mình.
Mà do công pháp của nàng quá đặc thù, ngày thường phải tích góp nhiều, chỉ cần cử động là thể năng tích góp sẽ tiêu hao hết.
Nên mới tạo thành cơ thể ngày càng khủng bố của nàng.
Tất nhiên, lúc nàng ra tay toàn lực, thì cũng rất mạnh mẽ.
Tôn Hằng từng tới luận bàn với nàng, trong thời gian ngắn, hai người ở thế bất phân thắng bại!
Chỉ là luận bàn, nên cả hai đều nương tay, nhưng điều này cũng đủ chứng minh Ngọc nương tử mạnh mẽ tới chừng nào.
"Mấy ngày này, xem ra Tôn trưởng lão vẫn không có thu hoạch gì nhiều nhỉ?"
Ngọc nương tử luôn nhìn chằm chằm vào Tôn Hằng, lúc này mở miệng hỏi.
Trên người Tôn Hằng, có Lôi Vẫn Đao, Âm Hồn Hồ Lô, Ngự Thú Đại, và một cái túi da bên trong, nhưng cái túi này lại xẹp xuống, không đựng gì nhiều.
Mà ngược lại ở trong nách của Ngọc nương tử, có một bao tải lớn, linh khí tràn ra ngoài, ắt hẳn thu hoạch của nàng cũng không tệ.
"Vận khí không tốt."
Tôn Hằng lắc đầu cười khẽ.
Đây cũng không phải.
Hắn quen thuộc địa hình nơi này, thu hoạch của hắn, sao Ngọc nương tử có thể so được.
Có điều, lúc hắn giết Dân Sơn Nhị Quái, thì thu được một tấm vải.
Tấm vải này được chế tạo bằng da thú, nhìn rất rách nát, nhưng cực kỳ thần kỳ.
Chỉ cần để một thứ nào đó vào bên trong, thì thứ đó sẽ nhỏ lại chín phần mười, hơn nữa còn không có linh khí tràn ra ngoài.
Cho nên lúc này Tôn Hằng nhìn không có chút thu hoạch nào, nhưng thật ra hắn cũng gom được không ít đồ tốt.
"Có đôi khi, cuộc sống phải cần có một chút may mắn."
Ngọc nương tử nhếch miệng cười cười, sự đắc ý lộ ra trên khuôn mặt mỡ của nàng: "Người như ta, không có cái gì khác, chỉ có một chút may mắn."
"A..."
Lời của nàng còn chưa dứt, nàng đã quay đầu, nhìn về phía bên cạnh.
Bước chân của Tôn Hằng cũng chậm lại, nhìn về phía đó.
Bên kia, đem lại cho những người ở đây một cảm giác kỳ lạ, dường như có linh khí tụ lại ở đó.
Tôn Hằng cười cười, chắp tay với Ngọc nương tử: "Xem ra, lần này tại hạ dính vận may của Ngọc nương tử rồi."
"Ha ha..."
Đôi mắt bị lấp trong thịt mỡ của Ngọc nương tử lóe sáng, không hiểu sao lại nở nụ cười.
"Đi, đi xem một chút!"
Nàng ra lệnh một tiếng, cái giường kia đổi hướng, đi về phía kia.
Một lát sau, một cái dây leo màu xám đã xuất hiện trong mắt mọi người.
Dây leo nằm trên một mảnh núi đá hỗn độn, ở trên đó còn có hai cái trái cây nhìn giống như trẻ em sơ sinh.
Trái cây cỡ lòng bàn tay, toàn thân trắng noãn, càng có mùi thơm mát bay tới, khiến cho người khác mới ngửi đã cảm thấy thèm.
"Đây là cái gì?"
Nhìn thấy vật này, Tôn Hằng chau mày lại.
Hắn ở Uyên Sơn mấy năm, đọc qua rất nhiều sách, nhưng loại trái cây này, vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Cũng không thuộc những vật mà triều đình treo thưởng.
"Chắc là Cốt Sinh Quả."
Sắc mặt của Ngọc nương tử của ngơ ngác, nói: "Vật này dùng khi mang thai, nghe nói vợ chồng ăn vào, thì sẽ tăng huyết mạch cho con, hơn nữa ít nhất cũng là huyết mạch của long phượng."
Khóe miệng của Tôn Hằng co lại, lộ ra vẻ thất vọng: "Còn có loại này?"
Ngọc nương tử chỉ cười khẽ: "Tôn trưởng lão, đừng có chê nó, nếu như cái này rơi vào tay vợ chồng chuẩn bị sinh con, thì là thứ có tiền cũng không mua được đâu!"
Nàng lập tức vung tay lên, nói: "Tô sinh, đi, hái nó xuống."
"Vâng!"
Một đệ tử của nàng khom người, cất bước đi tới.
"Chậm đã!"
Ánh mắt của Tôn Hằng chuyển động, duỗi ra một tay, ngăn đối phương lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.