Ly Thiên Đại Thánh

Chương 86: Kết thúc




Editor: Wave Literature
Căn tiểu viện mà Tôn Hằng đang đứng ở thành bắc, là nơi ở của quan lại, bài trí và cảnh rất đẹp tao nhã.
Nhưng mà trải qua một cuộc hỗn chiến, thì căn tiểu viện này đã trở thành một mảnh hỗn độn, không còn đẹp trang nhã như xưa nữa.
Mà những người bọn hắn đối chiến, kình khí gào thét, rồi tiếng nổ đinh tai nhức óc của Thiên Lôi Tử, cũng là mọi người ở xung quanh sợ hãi, không dám thò đầu ra xem.
May mà ở nơi này có phòng ở.
Tôn Hằng tìm ở bên trong một bộ quần áo hơi rộng mặc vào, lại tìm thêm một cái túi vải, đem mấy viên bảo châu cất kỹ.
Còn về phần cây Thanh Giao Tiên, thì hắn đeo ở bên hông, quần áo này khá rộng, nên người ta cũng ít chú ý lắm.
Những đồ hắn mang trên người cũng bị hư hại hết, nên không có biện pháp truy tung tên đao khách của Thiên Đao Môn, khiến cho Tôn Hằng rất tiếc.
Nhưng có những viên bảo châu này, cũng an ủi phần nào.
Bên ngoài, tiếng ồn ào, tiếng chém giết truyền tới.
So với lần ở Nhạn Phù Sơn, thì lần loạn này của Trần quận, quy mô và tính chất lớn hơn nhiều.
Quan lại của triều đình người bị giết người bị thương, không có ai đứng ra chủ trì đại cục.
Giang gia diệt môn, tình huống của Tam Hà Bang cũng không khá hơn mấy.
Bên ngoài liên tục vang lên âm thanh truy sát Ma Môn, còn có một số người muốn đục nước béo cò, vu hại người khác là Ma Môn.
Nguy hiểm, chỗ nào cũng có!
Sau khi chôn cất qua loa thi thể của Trương Huyền Nghiệp, Tôn Hằng cầm theo Vân Long Đao, bước ra phía ngoài.
Trên đường phố, tiếng la ó không ngừng vang lên, đa số nhà đều đóng chặt cửa, nếu như có nhà nào mở cửa, thì bên trong nhất định vang lên tiếng chém giết.
"Bành!"
Phía sau, một gia đình giàu có bị người ta đá văng cửa.
Một vị đại hán mình đầy máu tươi ôm một cái bao chạy từ bên trong chạy ra.
"Kẻ trộm ngươi muốn chạy đi đâu! Để những thứ đó lại!"
Sau đó là tiếng gọi ầm ĩ vang từ bên trong, mấy tên hộ vệ võ nghệ không tệ chạy phía sau, nhảy lên, cầm binh khí trong tay dí sát người kia.
"Tránh ra!"
Đại hán này chạy như điên dọc theo con đường này,
Nhìn thấy ở trước mặt mình có người chặn đường, hắn hét lớn một tiếng, bàn tay to lớn như cái quạt hương bồ vung lên, hung hăng muốn hất người kia ra.
Người trước mặt lóe lên một cái, bàn tay to lớn của vị đại hán này còn chưa rơi xuống, cả người của hắn đã bị đạp về phía một vách tường ở bên cạnh.
"Bành!"
Một tiếng vang thật lớn, vị đại hán khôi ngô kia đã dán vách tường trượt xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Cái bọc sau lưng của hắn rơi xuống đất, để lộ ra một đống đồ trang sức, hấp dẫn người đi đường.
"Giết…"
Phía sau, một đám hộ vệ đang điên cuồng gầm rú chạy tới đột nhiên dừng bước lại, ngạc nhiên nhìn Tôn Hằng, dưới chân còn bước lùi lại.
Tên đại hán kia là tam lưu cao thủ cực hạn!
Đám người bọn họ liên thủ chỉ có thể đem đối phương bức lui.
Mà người này, tướng mạo bình thường, lại có thể dùng một chưởng vỗ cho tên đại hán đó ngất đi, thực lực mạnh thế nào, không cần suy nghĩ cũng biết.
Nhưng dường như đối phương không có nổi lòng tham, chỉ nhìn lướt qua những món đồ trang sức trên đất, rồi tiếp tục bước đi.
"Yêu nữ, nhận lấy cái chết!"
Đi không được bao xa, Tôn Hằng nghe được một giọng nói quen thuộc truyền từ xa xa tới.
Đôi mắt của hắn khẽ chuyển động, bước chân biến đổi, đi về phía giọng nói kia.
Tuy hắn đang bị thương, nhưng bây giờ không còn đeo Trọng Huyền Bảo Y nặng mấy trăm cân nữa, nên bước chân nhẹ hơn rất nhiều, thậm chí hắn có cảm giác mình đang bay trên mặt đất vậy.
Lúc này vận chuyển khinh công, so với lúc thân thể còn hoàn hảo, thì còn nhanh hơn một chút!
Con đường phía trước gập lại, chỉ thấy hai bóng người xinh đẹp đang liều mạng chém giết.
Một người bộ dáng cao gầy, mặc trang phục màu trắng, mặt lạnh như băng, chính là Lãnh Kiếm Khách Nguyễn Nguyên Hương.
Tay nàng cầm bảo kiếm, ánh kiếm u lãnh liên tục lấp lánh, kiếm khí gào thét, những nơi nó đi qua, thì trên mặt đất, vách tường, đều bị chém thành những vết nứt rất sâu.
Mà đối thủ của nàng, mà một vị Ma Môn đệ tử mặc quần áo bằng lụa trắng, tư thế uyển chuyển, mọi cử động đều mang theo một mỹ cảm kỳ dị.
Chỉ có điều nàng ta đang bị thương, phần lụa mỏng ở sau lưng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lúc này đối mặt với Nguyễn Nguyên Hương cầm bảo kiếm trong tay, có chút bó tay bó chân, bị áp chế.
Nếu như không phải là thực lực của nàng mạnh hơn Nguyễn Nguyên Hương, thì sớm đã là vong hồn dưới lưỡi kiếm rồi.
"Nguyễn cô nương, ta tới giúp ngươi!"
Tôn Hằng xuất hiện cách đó không xa, đôi mắt lấp lóe nhìn hai người này, lúc này hét lớn lên một tiếng, tay không tấc sắt xông tới.
Hắn nhún chân một cái, cơ thể như mãnh hổ vồ mồi nhào vào trong sân, duỗi tay ra, nắm về phía trước ba thước, như cánh tay của khỉ vậy, nhanh vào ngoài dự đoán đánh về phía đầu vai của cô gái che mặt kia.
Một chiêu này của hắn, sử dụng công pháp lúc còn luyện thể là Thông Tí Quyền, Ưng Trảo Công, kết hợp hoàn hảo hai công pháp này lại để tấn công.
Hơn nữa hắn lựa chọn thời cơ rất chuẩn xác, tấn công lúc cô gái kia vừa mới phát lực.
Một trảo nhìn như thường thường của Tôn Hằng, lại đạt tới cảnh giới cao thâm, vô số người trong giang hồ có tu luyện suốt đời cũng không đạt tới cảnh giới này.
Ngay cả Nguyễn Nguyên Hương đang cầm kiếm đối địch, hai mắt lúc này cũng tỏa sáng, âm thầm tán tưởng chiêu này của Tôn Hằng.
"Vù…"
Một kích này của Tôn Hằng, dường như đã nằm trong dự đoán của nữ tử Ma Môn kia, nàng không tránh không né, cơ thể lóa lên, đánh thẳng tới.
Nữ tử phát lực nhẹ nhàng chậm chạp, dáng người lại càng thướt tha uyển chuyển, nhưng lần va chạm đơn giản này, lại khiến cho Tôn Hằng biến sắc.
Dường như mình đang bắt một bé thỏ trắng, đột nhiên biến thành một con sư tử hung dữ, lộ năng ranh ra.
Sức mạnh của một quyền này, có thể đập tan một tảng đá lớn!
Đối mặt với thế công của nàng ta, Tôn hằng đột nhiên rụt tay về, cơ thể lướt sang ngang, đột nhiên đánh ra một chưởng.
Hổ Hành Bộ, Bạch Hạc Lượng Phiến!
Vẫn là một môn công pháp bình thường, nhưng lại biến hóa rất tự nhiên, mà một chưởng kia của Tôn Hằng, lại đánh vào lúc đối thủ vừa xuất chiêu, làm cho nàng ta không cách nào né được.
Nhưng hắn lướt ngang, mặc dù tinh diệu, nhưng cũng chặn lại Nguyễn Nguyên Hương không cho nàng xông tới đánh phụ.
"Các ngươi hên đó!"
Đối mặt với thế công của Tôn Hằng, thì nàng kia cũng không có chút nào là ngoài ý muốn cả, cưỡng ép vận khí, tay ngọc đặt trước người, vỗ nhẹ một cái.
"Bốp!"
Song chưởng đụng vào nhau, nàng kia co rụt cơ thể lại, giống như một con chim én, nhanh chóng lướt về phía xa xa.
Nhún chân một cái, biến mất vô tung.
"Ai, đáng tiếc!"
Tôn Hằng vẻ mặt ảo não, lắc đầu liên tục.
"Đuổi theo!"
Sắc mặt của Nguyễn Nguyên Hương trong trẻo lạnh lùng, cầm kiếm nhảy lên vách tường hơi nghiêng muốn đuổi theo.
"Được!"
Tôn Hằng gật đầu, theo sát phía sau, đồng thời không quên mở miệng nói: "Nguyễn cô nương, vừa rồi ta gặp Giang gia Diệp đại hiệp với Triệu Minh Nghĩa, tên Triệu Minh Nghĩa kia là người của Ma Môn."
"Triệu Minh nghĩa!"
Nguyễn Nguyên Hương dừng bước lại, trên khuôn mặt đẹp của nàng hiện ra oán hận: "Phong đạo nhân là người của Ma Môn, đã bị Khưu Vân đạo trưởng chém chết, nên tên Triệu Minh Nghĩa chắc chắn là người của Ma Môn!"
"Bọn họ đang ở đâu?"
Nguyễn Nguyên Hương rất có thành kiến với Triệu Minh Nghĩa, hai người vốn có hôn ước, nhưng không có trở thành vợ chồng, mà ngược lại trở thành kẻ thù của nhau.
Lúc này nghe được tin tức của Triệu Minh Nghĩa, nàng lập tức quên chuyện truy sát Ma Môn yêu nữ.
"Diệp đại hiệp đã chết!"
Tôn Hằng nhẹ nhàng thở dài, nhìn về phía mình vừa đi tới, nói: "Triệu Minh Nghĩa thì bị trọng thương chạy về phía đó, ta đuổi không kịp."
"Để ta đuổi theo hắn!"
Khẽ kêu một tiếng, Nguyễn Nguyên Hương hóa thành một bóng trắng, bay vút về hướng mà Tôn Hằng vừa chỉ.
Ở sau lưng nàng, Tôn Hằng nhẹ nhàng gật đầu: "Hi vọng ngươi có thể tìm được hắn."
Vừa dứt lời, sắc mặt của hắn trầm xuống, quét mắt xung quanh, sau đó nhảy vọt về một hướng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.