Lục Tiên

Chương 48: Điêu giáp




Hải Châu là đệ nhất lục địa phía nam Hồng Mông đại lục, địa vựa rộng lớn, lại thêm linh mạch dồi dào thu hút tu sĩ tụ tập, thành lớn người đông, phồn hoa cũng là đệ nhất tại phương nam. Cho nên từ mấy trăm năm trước, Thần Tiên hội lúc đấy nắm giữ bí pháp phỏng chế Truyền tống pháp trận đã nhận thấy cơ hội buôn bán, phá lệ xậy hai tòa trận pháp bên trong Hải Châu, một tòa đặt tại thành An Khâu phía tây bắc Hải Châu, tòa còn lại nằm ở phía đông bắc Hải Châu - Cao Lăng thành, hợp với đệ nhất thành Lưu Vân ở phía nam tạo nên một tam giác giao thương, giúp cho lượng tu sĩ khổng lồ tại Hải Châu di chuyển tới lui vô cùng thuận tiện mau lẹ, đương nhiên, Thần Tiên Hội kiếm chác trong đấy cũng không ít, Linh Tinh thu về đếm đến mỏi tay.
Cao Lăng thành tên như ý nghĩa, dễ thấy toà thành rộng lớn này nằm không xa một tòa sơn mạch nổi danh, chính là Cao Lăng Sơn. Chẳng qua Cao Lăng Sơn là một sơn mạch cực kỳ khổng lồ, kéo dài đến mấy vạn dặm, nghe nói khu mộ trong truyền thuyết nọ cách tòa thành này khá xa, nằm ở đâu đó sâu trong sơn mạch.
Nhiều năm qua, bởi Cao Lăng Sơn rất phong phú về sản vật, Linh tài bao la, nên hấp dẫn đông đảo tu sĩ kéo về nơi này, cho nên biến Cao Lăng thành thành một tòa đại thành phồn hoa. Mà dạo gần đây, lượng tu sĩ trong thành dường như tăng thêm không ít, thậm chí còn có thể nhìn ra khá nhiều tu sĩ vận kỳ trang dị phục, hiển nhiên là từ xa đến.
Thẩm Thạch ăn mặc bình thường bước ra khỏi truyền tống pháp trận nên hầu như không có mấy ai để ý, hắn bình tĩnh tiến vào dòng người, thoạt nhìn không khác gì phần lớn tu sĩ đến Cao Lăng thành thử vận may hôm nay.
Chẳng qua là tuy hắn trông bên ngoài trấn định thế, nhưng trong lòng đang tính toán không ngừng, lúc trước hắn có hơi ngạc nhiên không hiểu sao đoàn người Hậu gia không dùng truyền tống pháp trận mà lại đi bằng Tiên thuyền, chỉ khi vào đến Cao Lăng thành, hắn mới minh bạch vài phần.
Thành Cao Lăng vốn đã có nhiều tu sĩ, mấy ngày này lại thêm tin tức đại mộ xuất thế khiến không ít tu sĩ chen chúc nhau mà kéo đến, người Hậu gia nếu quả thật nắm giữ tin tức bí mật nói không chừng sẽ gặp phiền toái từ người ngoài, cho nên bọn họ dứt khoát sử dụng Tiên thuyền để tránh kẻ khác dòm ngó.
Chỉ là nếu như vậy thì cơ hội để bản thân hắn kiếm chút thông tin từ bọn người kia càng mong manh hơn.
Lắc đầu, Thẩm Thạch khe khẽ thở dài, hơi thấy hối hận khi đến Cao Lăng sơn lần này, chẳng qua đã lỡ đến nơi, thôi thì tiện thể đi xem một chút, cùng lắm thì lên núi thử vận may một phen, nói không chừng vậy may mỉm cười với hắn, kiếm được chút Linh tài Linh thảo cũng không đến nỗi.
Vô thức hạ thấp mục tiêu của bản thân, Thẩm Thạch bình ổn tinh thần, quan sát sắc trời, lại nhìn người đi đường đông nườm nượp, ngó qua thấy họ cũng là tu sĩ, dường như phần lớn là kẻ đến từ nơi khác, trong lòng không khỏi tắc lưỡi hít hà một hơi, quả nhiên mấy loại bảo tàng trong truyền thuyết dù có mơ hồ đến đâu cũng rất có sức hấp dấn với giới tu tiên, dù biết rõ hi vọng xa vời, mọi người vẫn chạy theo như vịt.
Thẩm Thạch dạo quanh trên đường, đầu tiên hắn muốn tìm một khách sạn nghỉ ngơi, ai ngờ gõ cửa mấy chỗ liên tục mà không có lấy một phòng trống. Mấy tay lão bản tên nào cũng cười đến không ngậm được miệng, khách khí xin lỗi rồi tiễn hắn đi tìm chỗ khác.
Thẩm Thạch thật không biết làm sao, bất quá chứng kiến vài tu sĩ cũng lang thang giống mình, tâm tình hắn liền khá hơn một chút, tự giễu mấy câu rồi liền đi ra khỏi thành, tìm một cánh rừng yên tĩnh ẩn thân trên đại thụ, cũng giống như lúc còn ở tại Yêu giới thôi.
Lá cây rậm rạp che khuất thân ảnh của hắn, cộng thêm sắc trời đang tối dần, người bình thường rất khó phát hiện ra có người trên ngọn cây này, ngoại trừ chốc chốc trên cây sẽ có tiếng của một bóng đen kêu lên eng éc, đó là Tiểu Hắc trư đang bực bội.
Bốn bề tĩnh lặng, Thẩm Thạch vắt vẻo trên đại thụ lặng nhìn trời đêm qua kẽ lá, chỗ đấy thi thoảng có ánh sao lập lờ, giống như đôi mắt lặng lẽ nhìn ngắm nhân gian.
Ngày mai sẽ phải lên núi rồi, Thẩm Thạch sờ tay lên túi Như Ý, dùng Linh lực cảm giác quyển trục màu đen nằm yên tĩnh trong một góc - Âm Dương Chú - lòng hắn hơi dao động. Có thể nói, nếu không phải liên quan đến Âm Dương Chú thì lần này hắn tuyệt không tham dự nhiệt náo tại Cao Lăng sơn, chẳng qua là dù đã đến nơi, hắn vẫn thấy hi vọng thật xa vời.
Hắn trầm mặc hồi lâu, nhiều lần suy tư, cũng không nghĩ ra cách nào khác ngoài tự dấn thân lên núi tìm kiếm vận may, mà rõ ràng, Cao Lăng sơn phong vân tụ hội, nhất định sẽ có rất nhiều hung hiểm.
Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc là do đạo hạnh bản thân quá thấp.
Thẩm Thạch nhếch mép, tiện tay lấy ra một viên Linh Tinh, nhưng hắn có chút do dự, cuối cùng lắc đầu một cái rồi cất Linh Tinh vào người. Hiện giờ thân tại dã ngoại, không phải động phủ của hắn trên Kim Hồng sơn, dù là đang trú thân dưới tán cây um tùm trông có vẻ an toàn, nhưng nếu thật muốn tĩnh tu cả thể xác lẫn tâm hồn tại nơi thế này thì quả thực quá mạo hiểm, cho nên cân nhắc kỹ lưỡng, Thẩm Thạch quyết định bỏ qua bài luyện công hằng ngày hôm nay.
Bất quá không thể dẫn linh nhập thể, nhưng dẫn động Linh lực trong cơ thể tu luyện đạo pháp một lúc thì không có vấn đề.
Tiểu Hắc Trư cuộn mình trong một ổ cây cách đó không xa, da dày thịt béo nên nó không thấy chỗ nào bất tiện, nằm dài ra đấy nhàn nhã nhìn Thẩm Thạch, cũng không lâu sau, tiếng hô hấp của nó dần ổn định và kéo dài, có lẽ đã ngủ rồi.
Thẩm Thạch hít sâu, khoanh chân ngồi xuống, thần niệm nội quan, nhanh chóng tìm đến Khí Hải mới hình thành chưa lâu tại Đan Điền của hắn, chỉ thấy trong đó vân khí bềnh bồng, nhỏ thô như sợi tơ, lắng đọng phía bên dưới Khí Hải, nhưng nhìn chung thì chỉ chiếm khoảng một phần trăm thể tích Khí Hải mà thôi.
Những đám vân khí này chính là Linh lực mà Thẩm Thạch thu nạp vào cơ thể từ lúc bắt đầu tu luyện đến giờ, đương nhiên, cái đấy chỉ là một bộ phận linh lực mà bình thường hắn thu nạp vào cơ thể. Sau này, vì một nguyên nhân không rõ, toàn bộ Linh lực tu luyện từ Thanh Tâm Chú đều hội tụ trong khiếu huyệt nào đó ở mi tâm trên đầu hắn.
Thẩm Thạch trầm mặc tự mình đánh giá khí hải đan điền, đột nhiên cảm thấy vị trí cực quan trọng đối với tu sĩ này, so với mi tâm của hắn có mấy phần tương tự, chỉ là kích thước khác nhau một trời một vực, nhưng Linh lực ngưng tụ trong khiếu huyệt mi tâm lại muốn nhiều hơn Linh lực trong khí hải đan điền của hắn.
Có lẽ, điều đấy giải thích tại sao với trình độ Luyện khí cảnh mà hắn có thể phóng ra Ngũ Hành thuật pháp với tốc độ cực nhanh.
Thẩm Thạch suy nghĩ một hồi, rồi thở dài nhè nhẹ, thần niệm trầm xuống, sau một lát, những đám mây Linh lực trôi lơ lửng từ trạng thái tĩnh lặng bắt đầu chậm rãi lưu động.
Chúng trôi từ từ, lãng đãng, như có một làn gió vô hình thổi qua, tạo nên sự rung động nhè nhẹ của biển mây, từng tầng từng tầng nối tiếp nhau lượn vòng quanh một vật xù xì thô ráp giống như một cái khôi giáp, mơ hồ tỏa ra kim quang sáng bóng.
Kim Thạch Khải.
Một trong mười bảy công pháp cơ sở của đệ tử nhập môn Lăng Tiêu Tông, lực phòng ngự rất mạnh, tương truyền rằng một khi đại công đáo thành thì mỗi khi thi pháp, toàn thân tức thì trở thành một bộ giáp không thể phá vỡ, đủ để ngăn cản một kích toàn lực của địch thủ cảnh giới Ngưng Nguyên đỉnh phong. Nghe đồn là thế, còn thực hư thế nào Thẩm Thạch chưa từng có cơ hội thấy qua.
Hắn ra sức vận chuyển pháp quyết Kim Thạch Khải, theo kim quang chậm rãi lóe sáng bên trong khí hải thì cơ thịt trên mặt hắn bỗng có một hào quang rất nhạt xẹt ngang, mang theo kim sắc quang huy chói lọi phát ra từ trong da thịt của hắn.
Thẩm Thạch lặng lẽ vận công, thời gian dần trôi, khôi giáp màu vàng nhạt trong khí hải đan điền của hắn cùng dần rõ nét, tương ứng, vầng kim sắc quang huy ngoài thân thể cũng sáng lên vài phần, nhìn từ xa, dường như hắn đang khoác lên người một khôi giáp bằng ánh sáng mờ mờ, dù ánh sáng đấy rất yếu ớt, có cảm giác chỉ cần đụng nhẹ thôi cũng đủ làm nó tản đi.
Bên trong khí hải, từng tầng biển mây tạo thành từ Linh Lực hấp thu chậm rãi lưu động, quây quanh cái ám kim khôi giáp, giống như một bàn tay vô hình kiên nhẫn mài dũa cái khôi giáp thô ráp cực kì kia, chẳng qua là quá trình này trông còn rất xa xôi, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng thấy được phần ngực khôi giáp.
Mà bên ngoài thân thể Thẩm Thạch, phần kim sắc quang huy hiện lên tại phía trước ngực hắn cũng sáng hơn những phần khác một ít.
Qua hơn nửa canh giờ, biển mây bên trong khí hải bỗng đứng yên, rồi tản mát đi mất hút, cái khôi giáp lập tức rơi ra lả tả, hóa thành biển mây hòa nhập vào xung quanh rồi biến mất không thấy đâu.
Thẩm Thạch hừ nhẹ, cơ thể khẽ nhúc nhích rồi mở mắt ra, hầu như cùng lúc đấy, vầng kim sắc quanh người hắn cũng theo đấy tản đi.
Tu luyện đạo pháp thần thông đến lúc này quả thật không phải chuyện đơn giản, Thẩm Thạch dĩ nhiên đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, muốn tu luyện công pháp phòng ngự nhất đẳng Kim Thạch Khải này cần rất nhiều thời gian chăm chỉ cùng gọt dũa.
Hắn vốn dĩ không tin vào phép màu, giống như cổ mộ trên Cao Lăng Sơn kia, chỉ là Thẩm Thạch liền trào phúng, thầm nghĩ giờ phút này chẳng phải hắn cũng đang là một thành viên trong đại quân tầm bảo hay sao?
Tu luyện xong xuôi, cơ thể hắn có hơi mệt mỏi, Thẩm Thạch ngả lưng dựa vào thân cây thả lỏng toàn thân. Từ khi có được pháp quyết Kim Thạch Khải, ngày qua ngày, hắn không hề lơi lỏng luyện tập, bé tới giờ hắn đã như thế, chăm chỉ làm việc để gặt hái thành quả, tự mình đi trên đôi chân của mình trên con đường đã chọn.
Lần tu luyện hôm nay, mảnh khôi giáp trong khí hải đã thành hình rõ ràng hơn so với lúc trước, đặc biệt là phần ngực, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ sự xuất hiện của kim sắc quang huy nơi trước ngực, cảm giác này khiến hắn bắt đầu nhìn thấy chút ít thành tựu, tuy nói hiện giờ chỉ mới là bước đầu, nhưng nếu dưới tình thế quá cấp bách phải vận khởi đạo pháp thì phần ngực của hắn cũng vững chãi hơn nhiều so với những tu sĩ bình thường khác.
Chỉ là mạnh hơn chút đỉnh, nhưng nếu sau này tiếp tục tu luyện, có thể đạt đến cảnh giới kim cương bất hoại không?
Thẩm Thạch trằn trọc với suy nghĩ đấy trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.