Lục Tiên

Chương 49: Yên lặng




Hải Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh,: "Hôm nay sẽ có bão lớn, sáng nay người trong thôn không đi đánh cá, tuy còn trữ Quỷ Diện Hà, nhưng bão tới thì phải ở trong nhà, không thể ở bên ngoài làm được."
Thẩm Thạch đờ người, ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời vạn dặm không mây, trong suốt xanh thẳm, nửa cụm mây cũng còn không có, khô ráo sáng sủa làm cho người ta tức lộn ruột. Hắn chỉ lên đầu: "Thời tiết thế này, mà ngươi bảo sẽ có bão?"
Hải Tinh gật đầu, vẻ rất đương nhiên: "Ừ. Tí nữa thôi sẽ xảy ra đó. Ngươi mau đi về đi, tốt nhất là về động phủ, đừng có ở ngoài bờ biển chạy quanh. "
Thẩm Thạch thấy Hải Tinh chắc chắn như vậy, trong lòng cũng bối rối, nhưng rõ ràng trời trong nắng ráo, sáng sủa vô cùng, mặt trời rực rỡ, lấy đâu ra dấu hiệu có bão?
Hải Tinh không nói gì thêm, hôm nay đi ra chỉ là để báo cho Thẩm Thạch một tiếng, nên nói xong rồi thì vẫy tay chào hắn, vội trở về Hồng Bạng thôn.
Thẩm Thạch đứng ngây người, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm: "Thời tiết thế này mà bảo sắp có bão, ai tin a. . ."
Nhưng nói gì thì nói, Hải Tinh đã quyết định, Thẩm Thạch cũng chẳng thể làm gì, chẳng lẽ chạy vào trong Hồng Bạng thôn tìm lồng tôm, rồi cứ thế bóc tôm?
Hào hứng bừng bừng đầy nhiệt huyết chạy tới, định làm một trận lớn, ai ngờ lại không thành vì một nguyên nhân không thể nào tin được, Thẩm Thạch rốt cuộc đã biết được cảm giác cao hứng mà tới mất hứng mà về. Nghĩ tới nghiệp lớn đi kiếm Linh Tinh không thành, hắn cười khổ một tiếng, quay người ly khai.
Trở về Thanh Ngư Tập, trời vẫn trong xanh, tiếng sóng biển vẫn cọ vào bãi cát rì rào, nhưng Thẩm Thạch càng đi, càng cảm thấy hình như hơi yên tĩnh hơn bình thường.
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, nghĩ nghĩ, mới phát hiện không biết từ lúc nào, những cây đại thụ đều đứng yên bất động, thường trên hải đảo, gió biển quanh năm không ngừng thổi, nên chúng lúc nào cũng lắc lư, rì rào.
"Còn bảo có bão to, gió còn không có nữa là!"
Thẩm Thạch tức giận hừ một tiếng, càng không tin lời Hải Tinh.
Nhưng đi thêm một lúc, Thẩm Thạch lại nhận thấy điểm khác thường. Người đi đường ít hơn rất nhiều, nhiều cửa hàng đóng cửa, làm ý định đi dạo mấy cửa hàng chơi của hắn cũng không thực hiện được.
Sao hôm nay chuyện gì cũng không như ý vậy a?
Nhưng, người đi đường sao đi như chạy thế kia, chẳng lẽ Hải Tinh nói thật?
Thẩm Thạch bối rối, hắn đã đi tới chỗ đường giao nhau giữa Thần Tinh Điện và Bạch Hạc Đường, đây là chỗ náo nhiệt nhất của Thanh Ngư Tập, giữa ngã tư đường có dựng mấy tấm bảng gỗ, phía trên dán một ít bố cáo, thông báo những chuyện quan trọng.
Thẩm Thạch bình thường đi Hồng Bạng thôn, nên không đi qua nơi này, nhưng nếu có bão, thì trên tấm bảng này sẽ có thông báo. Nhưng khi hắn tới nhìn, lại thấy trên bảng trống rỗng, không có gì cả.
"Thật là, nếu thật có bão ở đây đã sớm dán thông cáo rồi." Thẩm Thạch lập tức thở phào, nếu Lăng Tiêu Tông không thông báo, vậy chắc chắn bão không lớn, Hồng Bạng thôn thật là.
Nếu nơi đây đã không có chuyện gì, Thẩm Thạch cũng chẳng cần phải về động phủ ngay, dù sao sáng sớm cũng không tu luyện được. Hắn quyết định tới Linh Thú điện đi xem Tôn Hữu, dù sao tên kia cũng đã nhiều lần muốn tới thăm hắn mà không đi được, bây giờ mình có cơ hội, phải tới xem hắn một cái.
Từ lúc tới Thanh Ngư Đảo tới giờ, trừ ở trong động phủ tu luyện thì hắn chỉ đi Hồng Bạng thôn bóc tôm cả ngày, chưa hề đặt chân tới nơi nào khác, nên dù trên Lăng Tiêu giản lược có ghi chú vị trí các Đường, nhưng Thẩm Thạch cũng không nhớ rõ Linh Thú điện ở đâu, cứ theo trí nhớ đại khái về Lăng Tiêu giản lược đi thẳng tới, định vừa đi vừa hỏi đường.
Hắn rời đi chưa lâu, hai đệ tử Lăng Tiêu Tông xuất hiện, tuổi tác đều cỡ sư huynh. Hai người một cao một thấp, người cao đang cau mày, bực bội to tiếng với người thấp: "Không phải là ngươi lười biếng không dán lên hay sao?"
Người thấp ủy khuất: "Sư huynh, sáng sớm nay ta thật đã đến đây dán thông cáo rồi mà."
Hai người đi tới trước tấm bảng gỗ xuống, người cao cười lạnh, nhìn tấm bảng: "Vậy nó đâu?"
Người thấp im lặng, cười khổ: "Chắc là… chắc là bị gió thổi mất?"
Người cao "Phì" một tiếng, không khí chung quanh đã có vẻ nặng nề, đường sá vắng tanh, một tia gió cũng không,: "Ở đâu ra gió? Thổi đi đâu hả?"
Người thấp buồn rười rượi nói không ra lời, chán nản lấy tờ giấy kẹp dưới nách dán lên bảng gỗ, lần này ép dán rất chặt, không chút lơ là.
Nhìn hắn thành thật làm việc, sắc mặt người cao mới tốt hơn một chút: "Ngày thường bảo ngươi làm việc đàng hoàng, ngươi luôn coi lời nói của ta là gió thoảng bên tai, hôm nay may mắn là ca ta trực, phát hiện sớm, nếu không nếu bị Khang Thần sư huynh bắt được sơ suất này, có tin huynh ấy sẽ báo cho Vương Tuyên sư huynh, đưa ngươi sang đảo thứ sáu phạt làm cu li một tháng mới được về hay không?"
Người thấp rụt đầu, có vẻ rất sợ cái ‘đảo thứ sáu’ kia. Người cao nhìn tấm bảng gỗ, ngẫm nghĩ: "Dán bị trễ một khoảng thời gian như vậy, không biết có sao không?"
Người thấp đáp: "Không có chuyện gì đâu. Những sư đệ mới nhập môn đều có sư huynh giám sát, những chỗ làm nhiệm vụ cũng có sư huynh trông coi, còn những người đã tới đảo từ năm năm thì đều đã biết rồi, tuy Thương Hải phong bạo không thường xảy ra, nhưng chúng ta chỉ là báo thêm mà thôi."
Người cao gật đầu,: "Ừ… cũng đúng, lần Thương Hải phong bạo này tuy khủng bố, nhưng trên đảo nhiều năm qua đã phòng bị kỹ, chẳng có gì phải sợ, chỉ có bên Trận Đường muốn thu thập Linh tài, đã phái ít đệ tử mới ra bãi biển đi nhặt vỏ sò, nếu chạy về không kịp sẽ nguy hiểm chút thôi. Nhưng bên đó cũng đã cho mấy sư huynh tọa trấn, chắc là không sao."
Hắn nghiêm mặt, trừng mắt nói với sư đệ lùn: "Nhưng tuy như vậy, sai lầm hôm nay, sau này không được tái phạm nữa!"
Người thấp vội vã gật đầu,: "Ta đã biết, sư huynh." Hắn thở phào may mắn, "May mà Khang sư huynh mấy hôm nay không ở đây, phải rồi, sư huynh, ngươi biết Khang Thần sư huynh đi đâu không?"
Người cao ngần ngừ: "Nghe nói là ở Kim Hồng Sơn, không biết phạm tội gì nữa, nhưng chọc giận Chưởng giáo chân nhân, bị giữ lại."
"A?" người thấp kinh hãi. Người cao liếc hắn, rồi quay người bỏ đi, người thấp đi theo, lầm bầm làu bàu, không biết là lo cho Khang Thần hay đang lo cho bản thân. Một lát sau không nhịn được quay đầu lại nhìn tấm bảng gỗ, lầm bầm: "Gặp quỷ, rõ ràng hồi sáng sớm đã dán bố cáo lên rồi mà. . ."
※※※
Thẩm Thạch một đường đi thẳng, vốn định trên đường gặp sư huynh sư tỉ hay đồng môn nào đó sẽ hỏi đường tới Linh Thú điện, ai ngờ đi đã đời mà chẳng gặp ai, không hiểu sao Thanh Ngư Tập hôm nay người đi lại sao mà thưa thớt.
"Mọi người đi đâu hết? Không lẽ ai cũng về phủ đóng cửa tu luyện?" Thẩm Thạch nghi hoặc không hiểu nhìn chung quanh, hơi ngần ngừ, ngẫm lại dầu gì mình cũng đã đi được nãy giờ, hơn nữa Thanh Ngư Tập chỉ có mấy con đường dẫn đến những chỗ quan trọng, khó mà đi nhầm được, nên hắn quyết định tiếp tục đi.
Hắn nhớ mang máng trên Lăng Tiêu giản lược ghi Linh Thú điện hình như là ở bán đảo phía tây, ở một chân núi, gần bờ biển, nuôi một ít Linh Thú cấp thấp.
"Phía Tây à. . ." Thẩm Thạch nhìn sang hướng tây, thấy có hai con đường, một xuống nam, một lên bắc, không biết chọn đường nào, nên cẩn thận nhìn ra xa, thấy con đường xuống phía nam hình như dẫn ra một bãi biển, nhưng xa quá nên nhìn không rõ lắm, con đường lên hướng bắc nhỏ hơn một chút, hơi ngoằn ngoèo, về hướng một ngọn núi nhỏ ở tây bắc.
Ngẫm nghĩ một hồi, Thẩm Thạch quyết định đi con đường xuống phía nam.
※※※
Cùng lúc đó, trong một thú trận dưới một chân núi trên Thanh Ngư Đảo, Tôn Hữu cau mày, nín thở, vận hết sức, dùng cả hai tay kéo một con rùa bự, hết sức kéo nó về phía cái lồng cách thú trận một quãng.
Mai rùa đen có đường vân, to hơn rùa biển bình thường gấp mấy lần, nếu đứng thẳng hẳn phải tới ngang ngực Tôn Hữu, là một loại Linh Thú cấp thấp, tên là "Hắc Văn Quy", cái mai của nó là một món Linh tài rất hữu dụng, nên Linh Thú điện nuôi không ít.
Tôn Hữu nhe răng trợn mắt, vô cùng vất vả mới lôi được con rùa vào trong lồng, khóa cửa. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy bầu trời vẫn xanh thẳm, nhưng mặt biển xa xa, mơ hồ đã có mấy cái bóng ma.
"Thối muốn chết a, sao mày là rùa mà thối thế hả!"
Tôn Hữu ngửi thấy mùi tanh nồng trên người mình, oán hận trừng mắt nhìn con rùa. Đại Hải Quy bị hắn kéo, đầu đã rút vào trong mai, vụng trộm nhìn kẻ đang hùng hổ lắm điều mắng mình, bỗng bên cạnh truyền tới một thanh âm:
"Haha, Nhị đệ, ngươi ở đây lắm điều gì đấy?" một thiếu niên anh tuấn, mặt mũi đoan chính từ một góc khác của thú trận đi ra, đến chỗ Tôn Hữu, ngắm nghía, mặt lộ vẻ quan tâm:
"Ồ, Nhị đệ, sắc mặt ngươi khó coi quá, có phải tu luyện quá cực khổ hay không. Phải rồi, không phải trước khi tới phụ thân ta đã cho ngươi một khối ‘ Hồng Tụ Trầm Hương ’ sao, nó là để Thanh Tâm an thần, giúp ích rất lớn với tinh thần sau khi tu luyện đó, ngươi đừng quên dùng nha."
Bàn tay Tôn Hữu nắm chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.