Lục Tiên

Chương 47: Thân thứ




Chạng vạng tối, Lưu Vân thành ồn ào dần trở nên yên tĩnh hơn, người qua lại trên đường thưa thớt đi nhiều, tòa thành trì dường như cũng muốn đi vào giấc ngủ say theo nắng chiều ảm đảm dần buông nơi chân trời. Dù sao trong khắp thiên hạ cũng chỉ có Thiên Hồng thành mới xứng với mỹ danh Bất Dạ Chi Thành mà thôi.
Lúc bóng đêm phủ kín, hắc ám lặng lẽ bao trùm đường phố thì cửa sau đại trạch Hậu gia bỗng khẽ mở, sau đó có người đi ra, tốp năm tốp ba thần sắc bình tĩnh đi về phía phố phường Lưu Vân thành, nhanh chóng chìm vào bóng đêm.
Nhìn qua, tuy mỗi người đi một hướng không giống nhau, nhưng giờ phút này, nếu có một đôi mắt có thể nhìn thấu màn đêm mà quan sát từ trên cao xuống, sẽ nhận ra bọn người đi ra từ Hậu gia chung quy đều hướng về cửa Bắc Lưu Vân thành.
Ước chừng sau nửa canh giờ, dưới chân tường thành cửa Bắc đã xuất hiện mười mấy người đứng yên lặng ở đấy, không ai nói lời nào, một nam một nữ cầm đầu thi thoảng liếc nhìn về cửa thành, thường cách một lúc sẽ có một hoặc vài cái bóng đi tới chỗ này, hết thảy nhìn rất thuận lợi, cho nên biểu lộ trên gương mặt hai người rất bình tĩnh.
Đêm nay không trăng nhưng sao giăng khắp nơi, nhìn lên tinh không, tựa hồ có thể chứng kiến một dãy ngôi sao kéo dài quanh vòm trời, tinh quang lóe ra hào quang xinh đẹp nhẹ nhàng, vẻ đẹp làm lòng người mê say.
Bất quá đám người này hiển nhiên không có hứng thú với mấy ngôi sao trên kia, nhưng nhờ vào ánh sao, có thể nhìn ra một nam một nữ dần đầu chính là đương kim chủ nhân của Hậu gia - Hậu Vĩnh Xương - cùng phu nhân Tôn Cầm.
Lại đợi một hồi, phía cửa thành lại có tiếng bước chân, hai bóng người một trước một sau đi tới, đi đầu là một người trẻ tuổi anh tuấn, khí độ bất phàm, đúng là quý tử của Hậu gia Hậu Viễn Lương, theo sau hắn nửa bước là một nam tử dáng người cường tráng, hai má hơi béo, nhác giống thằng nhỏ mập năm xưa Hậu Thắng.
Chỉ có điều hai thanh niên trẻ tuổi hiện nay đang là đệ tử chính thức của Lăng Tiêu Tông trên Kim Hồng sơn, đạo hạnh đã chạm ngưỡng Ngưng Nguyên cảnh, không còn là mấy nhóc tì năm nào nữa.
Nhìn hai người bọn họ tới nơi, đám người nọ thở phào nhẹ nhõm, Hậu Vĩnh Xương gật đầu mỉm cười, Tôn Cầm thì trìu mến nhìn vào đứa con trai độc nhất, thật khó mà che giấu đi được ánh mắt tràn ngập yêu thương kia.
Hậu Viễn Lương nhìn đám người đứng đấy vội rảo bước nhanh hơn, đi đến trước mặt hai người dẫn đầu, nhẹ giọng nói: "Cha, mẹ!"
Hậu Thắng theo sau hắn cũng vội vàng bước tới chào hỏi, Tôn Cầm một mực nắm tay con trai hỏi thăm, chỉ có Hậu Vĩnh Xương khẽ gật đầu cười với Hậu Thắng rồi sau đó nói với Tôn Cầm: "Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta đi thôi, đừng trĩ hoãn ở chỗ này quá lâu."
Tôn Cầm gật đầu đáp ứng, tay thì vẫn không buông Hậu Viễn Lương ra mà kéo hắn tới một bên, miệng không ngừng dặn dò:
"Tiểu Lương, lần này chúng ta đi Cao Lăng Sơn, tuy có nắm chắc vài phần, nhưng trước giờ cổ mộ thường có rất nhiều yêu thú quái vật trú ngụ xung quanh, con nhất định phải cẩn thận, tốt nhất đừng rời khỏi ta và cha con quá xa..."
Hậu Viễn Lương dường như không nghĩ như thế, chàng trai trẻ mang thêm vài ngạo nghễ mà cười nói: "Mẹ, con không còn là con nít ba tuổi nữa, nói chuyện này làm gì?"
Tôn Cầm hừ một tiếng: "Mày có lớn cũng là con của mẹ, thế nào, nói mấy câu mà không vui rồi sao?"
Hậu Viễn Lương rụt cổ lè lưỡi, thường ngày ở Hậu gia Tôn Cầm rất có tiếng nói, chẳng những Hầu Vĩnh Xương, mà ngay cả con trai độc nhất của Hậu gia cũng sợ nàng một phép, giờ phút này thấy mẫu thân nổi giận, hắn chỉ biết cười trừ.
Tôn Cầm trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Tóm lại con cứ cẩn thận là được, cơ nghiệp Hậu gia sớm muộn gì cũng sẽ giao cho con, tiền đồ rộng lớn, bản thân con phải biết quý trọng, nếu có việc gì không may xảy ra thì tiện nghi không phải sẽ rơi hết vào tay người ngoài sao." Nói xong, nàng đột nhiên cười lạnh rồi liếc sang Hầu Vĩnh Xương bên cạnh.
Nét mặt Hầu Vĩnh Xương thoáng xấu hổ, cười khổ lắc đầu rồi thở dài, xoay người nói với đằng sau: "Văn đại sư, làm phiền rồi."
Có tiếng trả lời trầm thấp vọng ra từ trong đám người, chính là của một lão đầu gầy thấp mắt lấp lóe tinh quang, lão vừa bước ra, Hầu Vĩnh Xương cùng Tôn Cầm đều rất khách khí chào hỏi, cho thấy thân phận của lão hẳn không phải bình thường, tự nhiên nhận được lễ ngộ từ gia chủ cùng chủ mẫu Hậu gia.
Sau đó vị đại sự đi đến một chỗ đất trống, nhìn ngó xung quanh một lượt rồi móc từ hông ra một vật đen đúa không rõ hình dạng, miệng lão lẩm bẩm chú văn, dẫn động linh lực tỏa ra tứ phía, là một loại thực chất.
Một chiêu Hóa linh vi thực rõ ràng là đặc thù của tu sĩ Thần Ý cảnh, hiển nhiên vị Văn đại sư bề ngoài bình thường này thật ra là một đại cao thủ Thần Ý cảnh. Hồng Mông tu chân giới, Nguyên Đan cảnh trở lên là cảnh giới đứng đầu chúng nhân, đạo pháp thông thiên đủ sức dời núi lấp biển, nhưng những nhân vật cỡ đấy hiếm khi xuất hiện, đa số đều tu luyện trong chốn tiên sơn thắng cảnh, còn bình thường, Thần Ý cảnh tu sĩ là nhân vật đứng đầu.
Lần này coi bộ Hậu gia đã xuất toàn lực, thậm chí còn dẫn theo cao thủ Thần Ý cảnh, gia tộc lớn quả có khác, thực lực tích cóp qua nhiều năm thật phi phàm, mà nhìn từ góc độ khác, Hậu gia dường như nắm được phần nào tin tức bảo khố trong Cao Lăng Sơn, cho nên chuyến này xuất thủ phải quyết tâm có kết quả.
Theo chú văn tụng niệm, vật đen kia như nhận được kích thích bắt đầu chậm rãi lớn lên, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, chốc lát sau, một chiếc tiên thuyền cao khoảng vài trượng, sức chứa khoảng hai mươi người lơ lửng xuất hiện, nhìn qua, đấy dĩ nhiên là một kiện pháp bảo phi hành cực quí hiếm.
Vợ chồng Hầu Vĩnh Xương nhìn tiên thuyền trước mắt rồi nhẹ gật đầu, làm lễ với những người xung quanh, những người đấy đồng loạt đứng lên, kéo nhau lên thuyền. Hậu Viễn Lương cùng Hậu Thắng cũng theo đám người, Hầu Vĩnh Xương đứng lại phía sau, nhẹ nhàng kéo tay Tôn Cầm, Tôn Cầm quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Sao vậy?"
Hầu Vĩnh Xương cau mày: "Đại sự trước mắt, bà lại nói những chuyện gì đâu trước mặt Tiểu Lương, cũng phải chừa cho ta một chút thể diện chứ."
Tôn Cầm cười nhạt, nói với vẻ mặt lạnh tanh: "Nếu không phải tôi cương quyết từ chối, chắc ông cũng đã kéo đứa nghiệt súc kia theo rồi phải không?"
Hầu Vĩnh Xương ứ họng, giọng nói đột nhiên nhỏ lại, mơ hồ còn có chút tức giận: "Tiểu Vọng dù sao cũng là con của ta."
Tôn Cầm nhìn lão đầy lạnh lùng: "Con của ông nhưng không liên quan tới tôi, tôi chỉ biết cái sản nghiệp này ngày sau sẽ do Tiểu Lương tiếp quản, những người khác đừng hòng si tâm vọng tưởng!"
"Bà!..." Hầu Vĩnh Xương nhất thời nổi đóa, nhưng Tôn Cầm không hề sợ hãi, nàng chỉ cười nhạt rồi quay người rời đi, Hầu Vĩnh Xương còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng nhìn bóng lưng phu nhân mình cất bước lão lại chán nản, thở dài một hơi, cuối cùng im lặng.
Tôn Cầm dĩ nhiên nghe được tiếng thở dài của trượng phu, chẳng qua nàng chẳng có chút động dung, thậm chí còn treo lên bản mặt chê cười, nhiều năm vợ chồng, nàng đã sớm nhìn thấu gã nam nhân kia, nếu không dựa hơi nhà mẹ đẻ của nàng thì làm gì hắn có được phong quang như hôm nay, Hầu Vĩnh Xương muốn tạo phản? Cho mấy lá gan nữa hắn cũng không dám.
Nàng đang định lên thuyền thì bỗng nhiên ở bụi cỏ cách đó không xa vang lên tiếng động lạo xạo, Tôn Cầm cùng Hầu Vĩnh Xương giật mình nhìn lại, lát sau, từ trong đấy lật đật chui ra một con heo đen sì, liếc liếc về phía đám người, mũi hít hà chung quanh, dường như phát hiện ra trước mặt không phải chỗ dễ trêu nên nó kêu khẽ mấy tiếng, rồi nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Tôn Cầm nhướng mày cất bước về phía bụi cỏ, nhưng đúng lúc này Hầu Vĩnh Xương đi tới bên cạnh, thần sắc hắn rầu rĩ, nói thản nhiên: "Đại sự quan trọng hơn, chỉ là một con heo nhỏ thôi, chớ có đa sự."
Tôn Cầm nhìn ra xa, chỉ thấy mà đêm thăm thẳm, con heo kia chạy thật nhanh mới chốc lát đã mất dạng, không biết đã lủi vào góc nào nữa. Nàng im lặng quan sát chung quanh, thần thức chậm rãi đảo qua tứ phía, sau khi xác thực chỗ này không hề có người nào khác mới xoay người lại, đi lên tiên thuyền.
Văn đại sư đứng ở phía đầu thuyền chờ đợi người cuối cùng là Tôn Cầm bước lên, sau đó tay lão làm mấy pháp quyết kỳ lạ, một cỗ Linh lực liền theo đấy tản ra, trong chốc lát, phía dưới tiên thuyền xuất hiện nhiều ánh hào quang sáng long lanh, đúng là ánh sáng của Linh tinh mà mọi người trong tu chân giới vô cùng quen thuộc, hơn nữa không phải chỉ một mà là cả chục khối Linh tinh tản mát Linh lực ra xung quanh, khu động tiên thuyền chạy như bay về phía trước.
Tiêu hao Linh tinh xa xỉ mức này cũng chỉ có thực lực cỡ Hậu gia mới dám phóng tay sử dụng.
Dưới ánh sao, tiên thuyền tăng tốc nhanh chóng bay lên cao, cuối cùng dường như hóa hành một vì sao băng xẹt qua nền trời, bay thẳng về phương Bắc. Bởi vì ở ngoại thành, cho nên động tĩnh của đám người Hậu gia rất nhỏ, không kinh động mấy đến mọi người sống quanh đây, chẳng qua là bên dưới, vẫn có ánh mắt đang chăm chú hào quang ngôi sao băng đấy.
Cái bóng đen nhỏ vừa nãy chạy gấp trong đêm tối, lướt qua mấy cái gò đất nhấp nhô, một mạch chạy đến rừng cây cách chỗ đậu tiên thuyền của Hậu gia khoảng mấy trăm trượng mới dừng lại, bóng đen đó đúng là Tiểu Hắc Trư.
Mắt nó láo liêng quan sát khu rừng, miệng rên hừ hừ, sau đó, trong rừng có một bóng người bước ra, chính là Thẩm Thạch. Hắn ngồi xổm xuống đưa tay vuốt đầu Tiểu Hắc Trư, Tiểu Hắc cạ đầu vào lòng bàn tay hắn, miệng rên ư ử mấy tiếng thỏa mãn.
Thẩm Thạch khẽ cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đạo quang mang kia đã rất đi xa, để lại một vệt sáng nhàn nhạt trên tinh không. Nhìn một hồi, hắn quay xuống Tiểu Hắc Trư, nói:
"Tiểu Hắc, nhớ kỹ mùi của bọn họ chưa?"
Tiểu Hắc Trư nhìn hắn, sau một hồi phát ngốc, nó gật gật cái đầu.
Thẩm Thạch im lặng, nhìn mãi cũng không nhìn ra một điểm đáng tin cậy nào từ con heo này, chỉ là trong nhóm người Hậu gia vừa nãy có rất nhiều cao thủ cảnh giới vượt xa hắn, hắn thật sự không thể lại gần theo dõi mà không bị bọn họ phát hiện, đặc biệt lúc họ xuất ra tiên thuyền, càng cho thấy lo ngại của Thẩm Thạch không hề dư thừa.
Hết cách, Thẩm Thạch đành phái Tiểu Hắc làm dọ thám quân, hy vọng vào cái mũi thính hơn mũi chó của nó có thể nhớ kỹ mùi hương từ bọn họ, ngày sau đến Cao Lăng Sơn, hy vọng có thể phát hiện ra bọn người Hậu gia.
Chẳng qua ngẩm nghĩ kỹ lại, khả năng ấy quả thật mong manh, hơn nữa bọn họ đi nhanh tới sớm, chờ hắn tới Cao Lăng Sơn thì không biết gia đình kia đã làm tới việc gì rồi.
Thẩm Thạch nhìn bầu trời đêm, lắc đầu cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.