Lục Tiên

Chương 46: Tu luyện




Tôn Hữu Thẩm Thạch không dám nói lời nào, sợ quấy rầy mạch suy nghĩ của Vương Tuyên, một lát sau, Vương Tuyên mới nói: "Thẩm sư đệ, hiện tượng này ta thực chưa từng nghe qua, nhưng theo lời ngươi kể, thì có lẽ là do tốc độ tu luyện quá mau, không thích ứng kịp, chứ không có gì đáng ngại. Hôm nay ngươi làm lại, chỉ tu luyện một lần, xem xem cơn đau thân thể cắn trả có bớt dần hay không, nếu có, thì mọi việc đều bình thường, nhưng nếu cơn đau lại tăng lên, thì ngày mai hãy tới đây tìm ta."
Thẩm Thạch gật đầu, được sư huynh đạo hạnh cao minh chỉ bảo, trong lòng hắn yên tâm không ít, lập tức cảm ơn. Vương Tuyên gật đầu, cũng không đáp lại, hai người đang muốn cáo lui, Vương Tuyên chợt nhìn Tôn Hữu,:
"Tôn sư đệ, ngươi lưu lại một lát, ta có lời muốn nói với ngươi."
Thẩm Thạch Tôn Hữu nhìn nhau, nhẹ giọng: "Ta đi về trước."
Tôn Hữu gật đầu. Thẩm Thạch đi xa, trong tĩnh thất chỉ còn lại Vương Tuyên và Tôn Hữu, Vương Tuyên nhàn nhạt nói:
"Về sau không được tùy tiện dẫn người tới chỗ ta nữa."
Tôn Hữu ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Vương Tuyên, nhưng Vương Tuyên đã nhắm mắt lại, không nóigì nữa.
Tôn Hữu cười nhạt: "Vương sư huynh, nếu là Đại ca ta dẫn người tới đây, chắc ngươi không nói như vậy đâu nhỉ."
Vương Tuyên nhướng mày, mở mắt, Tôn Hữu nhìn thẳng hắn, không hề sợ hãi, Vương Tuyên hờ hững lắc đầu,: "Ngươi sai, dù đại ca ngươi Tôn Hằng có tới đây, ta cũng làm như thế." Ngữ khí hắn rất thản nhiên, "Trong môn cứ mỗi mười đệ tử mới, sẽ có một giám sát sư huynh, giải thích nghi hoặc giúp các người, nếu ai cũng bỏ qua họ như thế, tới thẳng đây tìm ta, thì cần tới họ giám sát làm gì, ta cũng bị các ngươi làm phiền cả ngày mệt chết."
Tôn Hữu hừ một tiếng, vẻ rất không đồng tình với câu trả lời của Vương Tuyên, nhưng không nói gì, chỉ chắp tay, không một lời xoay người ly khai.
Vương Tuyên ngồi trên bồ đoàn nhìn bóng lưng Tôn Hữu rời đi, chau mày, thở dài một tiếng, nét mặt ưu phiền, nhắm mắt lại.
※※※
Thẩm Thạch đương nhiên không biết chuyện giữa Tôn Hữu với Vương Tuyên, nhưng hắn nghĩ, Vương Tuyên nếu là đệ tử của Tôn trưởng lão, thì đương nhiên quan hệ với cháu trai của Tôn gia không thể tầm thường.
Chuyện hôm nay làm hắn càng hiểu thêm một ít về thế lực của các thế gia, chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới hắn, chẳng lẽ lại oán trời trách đất, trách cha mẹ mình không cho mình một gia thế tốt hay sao?
Hắn không nhu nhược tới mức ấy.
Trên đường đi về Bạch Ngư Vịnh, mắt thấy sắc trời đã lại xẩm tối, một ngày lại đã lặng lẽ trôi qua, trên Thanh Ngư Đảo này, mỗi ngày đều thật là phong phú.
Hắn nhìn ánh trời chiều đang nhuộm hồng một mảnh bầu trời, quay người đi vào động phủ.
Vân Phù giơ lên, Tinh Huy Châu lóe ra hào quang rồi sáng lên, chiếu sáng cả thạch thất. Trong phòng mọi thứ đều y nguyên, giống hệt lúc sáng hắn rời đi. Thẩm Thạch leo lên giường ngồi, nhắm mắt, để tinh thần tĩnh lặng, ngần ngừ rồi cầm viên Linh Tinh, hít sâu một hơi bắt đầu tu luyện.
Hắn tới Lăng Tiêu Tông tu luyện, con đường đi tới ngày hôm nay, đã chịu khổ không ít, quá nhiều khúc chiết, bình thường khó mà nhẫn nại, nhưng ngày đó Vương Tuyên sư huynh đã nói, tiên lộ dài đằng đẵng, gian nguy vô số, tâm tính khiếp nhược làm sao tựu thành?
Hắn khẽ siết viên Linh Tinh trong tay, nhắm mắt lại.
Lần này, cũng không khác gì những lần trước, cũng là cảm nhận ánh sáng yếu ớt của linh lực, bắt lấy nó, dẫn nó vào khí mạch cơ thể.
Không có pháp trận của Thần Tinh Điện hỗ trợ, nên giống tối qua, Thẩm Thạch phải tốn rất nhiều khí lực mới làm xong mấy bước này, hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, hắn không biết thời gian hắn thực hiện tối nay đã nhanh hơn tối hôm qua một chút.
Lúc Linh lực sắp vào cơ thể, trong lòng hắn khẩn trương hẳn lên, đúng như hắn đoán, dấu hiệu thân thể cắn trả lại xuất hiện.
Cơn đau mãnh liệt từ khắp người truyền tới, làm cả cơ thể hắn tê liệt, trán đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt vặn vẹo, ngã nhào xuống giường, việc tu luyện lần nữa bị gián đoạn.
Chỉ có điều, lúc nằm vật xuống run rẩy, cả người đau đớn, Thẩm Thạch lại cảm thấy vui mừng, vì cơn đau quả thực đã nhẹ hơn hẳn tối hôm qua, xem ra Vương Tuyên sư huynh nói đúng, mình hôm qua quá nóng vội, chứ nếu theo đúng tiến trình, thì cơn đau đã giống như hôm nay, giảm đi một ít.
Đã có hy vọng, tâm tình Thẩm Thạch cũng lập tức khá hơn, cơn đau đang tàn sát bừa bãi trên người cũng không coi vào đâu.
Tinh Huy Châu tỏa hào quang nhẹ nhàng chiếu xuống người thanh niên, tới khi hắn lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
※※※
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày của Thẩm Thạch đều trôi qua theo quy luật, hắn cũng đã dần quen sinh hoạt trên Thanh Ngư Đảo.
Mỗi ngày kiên trì một lần tu luyện, không dám làm thêm lần nào, dấu hiệu thân thể cắn trả cũng từ từ hạ thấp, sắp sửa biến mất không còn.
Mỗi buổi sáng, hắn đều tới Hồng Bạng thôn, dưới sự giám sát của Hải Tinh đi bóc tôm. Sang ngày thứ ba, hắn bóc được mười con; ngày thứ tư, hắn bóc mười hai con, quen tay hay việc, câu nói này dù ở đâu cũng đều giống nhau.
Hắn bắt đầu dần hiểu rõ cấu tạo cơ thể của Quỷ Diện Hà, những chỗ chuyển hướng, gấp khúc nhỏ nhất, nên tốc độ bóc tôm cũng càng lúc càng nhanh, tới ngày thứ năm, tốc độ bóc tôm đột nhiên nhảy vọt, trong vòng một ngày đã giải quyết xong hai mươi con Quỷ Diện Hà, Hải Tinh cũng hết hồn.
Thuận tiện, mỗi ngày sau khi bóc tôm còn thừa lại một chút thời gian, Hải Tinh đều dạy hắn kiến thức bơi lội căn bản. Nhưng so với bóc tôm, thiên phú bơi lội của Thẩm Thạch kém hơn rất nhiều. Mấy ngày liền, Hải Tinh không ngừng chỉ bảo, nhưng hắn vẫn không học được, chỉ làm được mỗi việc nín thở trong nước mà thôi.
Hải Tinh đối với sự ngu dốt của Thẩm Thạch về bơi lội thì rất bất mãn, lần nào cũng không nhịn được châm chọc khiêu khích vài câu. Thẩm Thạch bị cô chọc thì buồn bực, hỏi cô hồi trước học bơi mất mấy ngày, ai ngờ Hải Tinh khinh thường phẩy tay: "Chúng ta là Hồng Bạng tộc nhân, sinh ra ở trong nước, trời sinh đã biết bơi, không cần học."
Thẩm Thạch ngây người, im lặng.
Thời gian mỗi ngày cứ như vậy chậm rãi trôi qua, sự kích động và hưng phấn ngày đầu lên đảo của các thiếu niên đã dần bình tĩnh lại, mọi người đều chú tâm vào việc tu hành.
Tới ngày thứ chín, dấu hiệu thân thể cắn trả cuối cùng trên người Thẩm Thạch biến mất, cũng trong ngày này, lần đầu tiên trong đời, hắn đem được một tia Linh lực dẫn vào trong khí mạch của mình.
Đó là một cảm giác rất kỳ quái, giống như có một luồng nước ấm chảy vào trong người, dọc theo khí mạch, những nơi đi qua đều để lại cảm giác ấm áp, ngoài ra thì không còn gì khác. Thẩm Thạch cũng không mơ mộng gì nhiều, chuyện tu luyện là cả một quá trình lâu dài và kiên trì, dẫn linh vào cơ thể chẳng qua mới chỉ là bước đầu tiên, con đường dài dằng dặc mới chỉ bắt đầu.
Dựa theo Tinh La Công pháp quyết, dẫn linh vào cơ thể xong, là đã bước chân vào Luyện Khí cảnh, sau khi dùng bí pháp dẫn Linh lực theo khí mạch vận hành một chu thiên, Linh lực sẽ giúp khí mạch trở nên vững chắc. Linh lực nhập vào thời gian đầu thường rất yếu, không có tác dụng rèn luyện cải tạo thân thể, mà phải ngày qua ngày kiên trì tu luyện, thu nạp Linh lực không ngừng, mức linh lực trong người dần tăng lên, mới dần làm cho cơ thể thay đổi.
Đương nhiên, thay đổi này có tốt có xấu, nhưng nhìn chung, tốt vẫn nhiều hơn.
Ở giai đoạn Luyện Khí cảnh, Linh lực lấy được đều nằm lộn xộn trong khí mạch, như đám binh sĩ không biết nghe lời, rất khó điều khiển, đây chính là lý do tu sĩ Luyện Khí cảnh không luyện được những đạo thuật thần thông cường đại. Chỉ tới khi đột phá cảnh giới tới Ngưng Nguyên cảnh, trong bụng mở ra "Ngọc Phủ" , hay còn gọi là "Khí Hải" hoặc "Đan điền" , tới lúc đó, Linh lực khắp nơi trong người mới như trăm sông đổ về một biển, quy về Ngọc Phủ, tu sĩ mới có thể thúc giục, phóng xuất ra linh lực, thi triển được thần thông, đạt được bước đầu của con đường thành tiên.
Nên từ xưa tới nay, Ngưng Nguyên cảnh được gọi là nấc thang đầu tiên của tu Tiên Đại Đạo, là ước mơ của tất cả Luyện Khí cảnh tu sĩ.
Tới tối ngày thứ chín, sau khi Thẩm Thạch thành công dẫn linh lực vào cơ thể lần đầu tiên, cảm giác được trong người có một luồng nước ấm áp di chuyển, thì hắn cảm thấy buồn ngủ vô cùng, đầu đau muốn nứt, nhưng cơn đau này không khủng khiếp lắm, cũng không phải dấu hiệu thân thể cắn trả, mà thuần túy chỉ là tinh thần tiêu hao quá lớn nên mệt mỏi mà thôi.
Nên Thẩm Thạch không hề lo lắng, mỗi lần tu luyện xong tinh thần mỏi mệt đều là chuyện bình thường, cũng không phải chỉ có một mình hắn là như thế, hắn đã lén hỏi đám Tôn Hữu, ai cũng như thế cả, chỉ có thời gian khôi phục của mỗi người là dài ngắn không giống nhau thôi.
Nằm vật xuống giường, lấy tay che trán, xoa nhẹ mi tâm, để làm giảm cơn đau, hắn thấy rất phấn khích, tuy tính ra thời gian hắn chậm hơn đám Tôn Hữu, Hạ Tiểu Mai, Tưởng Hồng Quang chín ngày, nhưng con đường tương lai còn rất dài, sẽ bắt kịp thôi. . .
Hắn buồn ngủ nhắm mắt lại, chậm rãi thở, đột nhiên trong đầu xẹt qua một ít văn tự, lộn xộn lung tung không ra nghĩa gì, nhưng dần dần tự xếp lại hàng lối, trông giống như một thiên chú văn.
Hắn đã mơ hồ ngủ, nên chẳng nghĩ nhiều, chỉ vô thức vận hành qua một lần theo những văn tự đó, rồi ngủ.
Trong khí mạch, một nhúm Linh lực yếu ớt, vốn đang lười biếng nằm im, đột nhiên nhúc nhích, chạy dọc theo khí mạch lên nơi nào đó ở mi tâm, rồi dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.