Lục Tiên

Chương 42: Cứu người​




Loanh quanh cả buổi ở Đại Phong Nhai, mắt thấy đã sắp tới hoàng hôn, tuy rằng sắc trời vẫn còn sáng nhưng mặt trời đã ngả về tây,hắt lên đường chân trời phía tây vài đóa rang chiều đỏ thắm.
Thẩm Thạch lúc này từ trên đỉnh núi đi xuống, Tiểu Hắc Trư đi theo bên chân của hắn,thoạt nhì thì tâm tình của bé heo có vẻ cũng không tệ, nhưng mà tâm trạng của Thẩm Thạch thì lại không được tốt cho lắm, thu hoạch của ngày hôm nay so với lúc đầu hắn dự đoán thì kém hơn rất nhiều, cho tới lúc này mà Linh Thảo thu hoạch được trong Như Ý Đại của hắn chỉ có chin gốc, mà trong đó thì nhị phẩm Linh thảo lại chỉ vẹn vẹn có một gốc, chính là Thạch La Thảo.
Nguyên nhân chủ yếu tạo ra tình hình này vẫn là do Tiểu Hắc Trư làm việc không hiệu quả. Từ lúc nhận được một viên linh tinh xong, nhóc này bỗng nhiên trở nên lười biếng chẳng muốn làm việc, chỉ qua loa cho xong chuyện, Thẩm Thạch cũng không làm sao được, vậy là giấc mộng đẹp nhanh chóng làm giàu lúc trước của hắn tan tành như bong bong.
Cho nên bây giờ Thẩm Thạch nhìn Tiểu Hắc Trư đặc biệt cảm thấy không vừa mắt, mà bé heo thì tựa hồ như không có bất cứ cảm giác nào cả, cứ một đường lon ton chạy sát bên chân hắn, thỉnh thoảng lại còn cọ cọ một hai cái, bộ dạng có vẻ hết sức thân mật.
Thẩm Thạch đối với chuyện này cũng rất là bất đắc dĩ, sau khi oán trách vài câu sau cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu, rồi nhẹ nhàng đá vào mông Tiểu Hắc Trư một cái, sau đó liền hướng về phía ngoài Đại Phong Nhai đi tới, đồng thời thì trong nội tâm âm thầm suy nghĩ :” xem ra cái cách dựa vào Tiểu Hắc Trư để đi tìm Linh Thảo rồi đổi lấy Linh Tinh này không ổn rồi, thế nhưng mà ngoài biện pháp này ra thì hiện tại mình cũng không có cách nào khác kiếm tiền tốt hơn.”
Chẳng lẽ phải lại đi Lưu Vân Thành bán Phù lục hay sao?
Thẩm Thạch khẽ lắc đầu, cái cách đi bán phù lục này cũng không phải hắn chưa nghĩ qua, nhưng là đã bị chính bản thân nhanh chóng gạt đi. Tuy nói rằng với năng lực hiện tại của hắn thì việc chế tác nhất giai Ngũ Hành phù lục thuật pháp quả thật là hiệu xuất không tệ, nhưng mà mỗi lần chế tác phù lục vẫn tiêu hao tinh lực khá lớn, đặc biệt là nếu chế tác đại lượng phù lục, chỉ sợ rằng sẽ ảnh hưởng việc tu luyện của bản thân. Thứ hai nữa chính là phù lục tuy giá cả xa xỉ nhưng công dụng thì lại tương đối hạn chế, nếu tu sĩ không tu luyện qua Ngũ Hành thuật pháp tương ứng thì sẽ không thể sử dụng được phù lục đó, mà với sự suy thoái của Ngũ Hành thuật pháp ngày nay thì người đi mua sắm phù lục lại càng ít. Cho nên chế tác một ít phù lục bán lấy tiền còn có thể chứ muốn bán ra số lượng lớn thì cửa hàng nào cũng sẽ không chịu mua.
Hơn nữa còn có một vấn đề quan trong nhất là : ai trên đời này cũng biết rằng chế tác phù lục khó khăn lớn đến thế nào, nếu đột nhiên xuất hiện một kẻ có thể trong thời gian ngắn chế tác đại lượng phù lục như mình thì chỉ sợ sẽ nhanh chóng bị người hữu tâm phát hiện ra chỗ không bình thường rồi tiến tới điều tra mình, đến lúc đó nếu không cẩn thận còn có thể bại lộ bí mật bản thân mình tu luyện Âm Dương Chú.
Cho nên con đường này vẫn không là không đi được rồi.Thẩm Thạch chau mày suy tư, âm thầm cân nhắc trong lòng, nhất thời cảm thấy đại nghiệp nhẹ nhàng kiếm lời của mình rất là đáng bi quan, thầm nghĩ trong lòng : “Chẳng lẽ chỉ có mỗi cách đi mạo hiểm, tìm nơi có Yêu thú tụ tập để đi săn hay sao?”
Con đường tu hành quả nhiên vẫn là khó khăn khúc chiết, tu sĩ có xuất thân bình thường so với những đệ tử thế gia kia thật sự đúng là từ xuất phát điểm đã thua kém nhiều lắm. Đúng lúc hắn đang thở dài trong lòng, bỗng nhiên lại nghe được ở phía trước truyền tới một tiếng la hét mãnh liệt cùng vài phần kinh hoảng truyền tới tai.
Thẩm Thạch nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy sơn môn dẫn ra khỏi vùng núi Đại Phong Nhai này đã không còn quá xa, mà nơi thanh âm kia truyền tới lại cách bản thân mình một cánh rừng, xa thì cũng không phải là xa, nhưng là tầm mắt bị rừng cây rập rạp ngăn trở, nhất thời cũng không thấy rõ được bên kia đang xảy ra chuyện gì.
Lại nói đến ngày hôm nay tìm tòi ở Đại Phong Nhai, hắn thực ra cũng có mấy lần gặp phải tu sĩ khác tới đây như mình, bất quá đạo lý xưa nay đều là như vầy : nếu ở nơi hoang sơn dã lĩnh gặp nhau, vậy cũng sẽ không có ai có tâm tư đến vấn an đối phương, ngược lại đều sẽ cẩn thận cảnh giác lẫn nhau, kéo giãn khoảng cách giữa hai bên rồi mỗi người đường ai nấy đi.
Đại đa số thời điểm, bên ngoài thành trì chính là khu vực vô pháp vô thiên đầy nguy cơ, không có ai là không cẩn thận. Bất quá sau khi mấy lần gặp được tu sĩ trên Đại Phong Nhai, hắn phát hiện một đặc điểm phổ biến, đó chính là có vẻ như tu sĩ ở nơi này hầu như đều là Luyện Khí Cảnh tán tu. Mà nghĩ kĩ lại một chút thì cũng thấy chuyện này quả thật là có đạo lý, tuy Đại Phong Nhai này có không ít linh thảo sản vật nhưng phẩm giai thường hơi thấp, giá trị không cao, ngẫu nhiên gặp được tam giai Linh thảo đã là đại vận rơi trúng rồi, tỷ lệ cực kỳ nhỏ. Cũng chính vì nguyên nhân đó, địa phương như chỗ này sẽ tương đối ăn toàn, vì vậy mà sẽ hấp dẫn những tán tu đạo hạnh hợi thấp tới đây, mà đệ tử các môn phái hay thế gia đệ tử có thực lực hơi mạnh mẽ chút chắc hẳn đều sẽ không tới nơi đây.
Nếu nói như vậy, cái tên Hậu Viễn Vọng mang theo Lăng Xuân Nê đi vào Đại Phong Nhai mà lúc trước gặp phải kia có vẻ như đã chọn được một địa điểm tốt a, bất quá động cơ trong đó không phải là trong sáng, tốt đẹp gì rồi. Vừa nghĩ tới đây, Thẩm Thạch bỗng nhiên trong lòng khẽ động, tựa như nghĩ tới điều gì. Mà đúng lúc này, từ cánh rừng bên kia lại truyền tới một tiếng hét nữa, lần này nghe rõ ràng hơn rất nhiều, trực tiếp kêu lên hai chữ “ cứu mạng”, hơn nữa Thẩm Thạch nghe ra được thanh âm này giống như là của Lăng Xuân Nê gặp lúc trước.
Thẩm Thạch bước chân hơi thoáng dừng lại, trong lòng có chút do dự, vì sự việc lúc trước mà có chút chần chờ, nhưng mà một lát sau, hắn vẫn thay đổi phương hướng, đi nhanh qua hướng bên kia. Mặc kệ như thế nào, vì chuyện của Hậu Viễn Vọng nên Lăng Xuân Nê trước sau vẫn là một sự phiền toái, cho dù đã xảy ra chuyện gì thì vẫn nên tới xem thì tốt hơn.
Mảng rừng cây trước mặt cũng không lớn, Thẩm Thạch liền lách đi qua rất nhanh, vừa thấy được tình cảnh bên kia, lập tức nhướng mày, sắc mặt trầm xuống.
Chính là nhìn thấy ở một khu đất trống bên kia cánh rừng, Lăng Xuân Nê ngã trên mặt đất, mái tóc tứ tung, xiêm y rách tan, đang ra sức liều mạng giãy giụa trên mặt đất, mà nàng lại bị một nam tử thân thể cường tráng đè chặt trên người. Hắn đúng là đang ha ha cười dâm đãng, sắc mặt dữ tợn mà đè chặt nàng lại, dung sức muốn xé rách quần áo của cái vưu vật làm cho người ta phát hỏa này, xem ra đúng là muốn thực hiện hành vi thú tính ác độc rồi.
Lăng Xuân Nê sắc mặt tái nhợt, giống như liều mạng mà dùng cả tay lẫn chân ngăn cản, chẳng qua là lực lượng của nam tử kia hiển nhiên vượt xa nàng, một mực đè chặt nàng, theo thanh âm xé y phục vang lên không dứt bên tai, mắt thấy y phục trên thân thể trắng nõn xuân quang vô hạn của Lăng Xuân Nê đã bị hắn xé rách sạch sẽ rồi.
Nơi hoang vu dã ngoại này thực sự là vô pháp vô thiên, một màn trước mặt lại lần nữa cho Thẩm Thạch kiến thức được sự tàn khốc của thế giới tán tu, chẳng qua có lẽ là do hắn còn trẻ, có lẽ là do máu hắn còn chưa lạnh, hay có lẽ căn bản chỉ là do hắn có biết nữ tử kìa mà thôi, cho nên hắn nhìn một màn này rất không vừa mắt.
“ Hừ”
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh từ bên cạnh truyền tới, nam tử đang bị “dục hỏa phần thân” kia càng là giật mình hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người thanh niên mang theo một con heo nhỏ toàn thân da lông đen bóng đứng cách đó không xa, đang lạnh lung nhìn về phía này. Mà Lăng Xuân Nê cũng cùng lúc nhìn thấy Thẩm Thạch, trên mặt lập tức xẹt qua một tia kinh hỉ, liền lien tục kêu lên :
“Tiền bối, tiền bối cứu ta, cứu ta với…”
Cả cuộc đời Thẩm Thạch cũng chưa có khi nào như hôm nay, liên tục bị một kiều mị nữ tự gọi là tiền bối nhiều lần như vậy, một người trẻ tuổi đương nhiên sẽ cảm thấy có chút quái dị, bất quá hiện tại cũng không phải là lúc để suy nghĩ những ý niệm nhàm chán như vậy rồi.
Lúc này nam tử cường tráng kia cũng không buông Lăng Xuân Nê ra mà vừa đè chặt lấy nàng vừa trợn trừng mắt nhìn Thẩm Thạch , cả giận nói: "Cút ngay cho lão tử, không thấy lão tử đang làm cái gì sao?‘’
Thẩm Thạch thoáng híp mắt lại một chút, nhìn về phía người nam nhân này, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét, lập tức bước về phía trước một bước, lạnh lùng nói : ‘’Nếu ta không đi thì sao đây ?’’
Nam nhân kia chợt ngẩn ra, tựa hồ là không thể tưởng được Thẩm Thạch lại cường ngạnh đến vậy, sau khi đánh giá Thẩm Thạch từ đầu đến chân một phen, trong mắt lại có vẻ chợt hiểu, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói : “Vị tiểu huynh đệ này, chắc ngươi cũng muốn nếm đồ tươi sống hả. Dã ngoại hoang vu gặp được một trong veo nữ nhân như vậy đúng là cũng không dễ. Như vậy bỏ đi, tiện nghi cho ngươi rồi, liền đứng ở một đi, chờ lão tử dùng qua, sẽ cho ngươi dùng thêm một chút, được chưa nào ?”
Lăng Xuân nê đang ngã trên mặt đất đột nhiên dùng toàn lực vùng vẫy vài cái khiến cho nam nhân kia đang chú ý tới Thẩm Thạch nhất thời để nàng lộn ra ngoài, loạng choạng bò ra. Lăng Xuân Nê lúng túng dùng một tay che trước ngực nhưng cũng không thể ngăn được hết núi đồi phong quang tiết ra ngoài, vừa hướng về phía Thẩm Thạch chạy nhanh tới vừa hô: “Tiền bối, cứu ta.”
Nam tử kia hung quang trong mắt chợt lóe lên, liền hướng về phía lưng Lăng Xuân Nê xông tới, ngay khi thấy chỉ vài bước nữa sẽ đuổi kịp bỗng khóe mắt hắn liếc thấy một hỏa cầu đột nhiên xuất hiện rồi phóng nhanh tới phía mình. Hắn nhất thời chấn động, chỉ mới một thoáng thời gian, làm sao đủ để thi triển một Hỏa Cầu Thuật đây?
Người hành tẩu trong thiên hạ, đặc biệt là tán tu, cái cần thiết nhất chính là kiến thức cùng ánh mắt, trong phút giây điện quang hỏa thạch này, người nam nhân kia ngoài kinh hãi ra thì cũng vô thức mà lùi lại về phía sau, nhưng tốc độ của hỏa cầu thuật kia cực nhanh, lại đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện nên hắn dù tránh được chỗ hiểm nhưng cũng không tránh được toàn bộ, thoáng một cái đã bị đánh trúng bả vai.
Chỉ nghe thấy “phanh” một tiếng, cả thân hình nam nhân kia bị đánh bay vút ra ngoài, mơ hồ còn nghe thấy tiếng xương vỡ nát vang lên, xem ra đã bị thương thực sự không nhẹ. Mà nam nhân này hiển nhiên là cũng vô cùng kinh hãi, quát to một tiếng rồi bật dậy bỏ chạy, tuy rằng nửa người nhìn rất không cân đối nhưng liều mạng chạy trối chết vẫn rất nhanh, thoáng cái đã vọt vào trong mảng rừng cây.
Thẩm Thạch nhíu mày nhìn thoáng quá hướng đó nhưng xũng không có ý định truy sát chạy theo, quay đầu lại nhìn về phía Lăng Xuân Nê còn chưa hoàn hồn vừa mới vất vả chạy tới bên cạnh mình.
Một lát sau, hắn mặt không đổi sắc xoay người nhìn sang hướng khác.
Bộ dạng của Lăng Xuân Nê lúc này thực sự có chút chật vật: tóc mai lộn xộn,vài sợi tóc đen còn rủ xuống trên mặt, xiêm y trên người vốn khá mát mẻ giờ lại gặp kiếp nạn này nên càng thêm khó coi, mảng lớn da thịt trắng như tuyết lộ ra, nói là áo không đủ che thân cũng không sai gì nhiều.
Nguyên bản nàng đang như con chim non chấn kinh chạy tới gần Thẩm Thạch, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thạch vẫn mang theo rất nhiều ý cảnh giác và sợ hại, cho đến lúc thấy Thẩm Thạch xoay người đi tựa như không có ý muốn nhìn thân thể của mình, nàng mới khẽ giật mình rồi sắc mặt bình tĩnh đi một ít, sự cảnh giác trong mắt cũng giảm đi không ít, nhưng vẫn không hoàn toàn biến mất như trước.
Nàng dùng hai tay che ngực lại, chẳng qua là làm vậy cũng không che hết được cảnh đồi núi xuân quang nềm mại kinh người kia, thấp giọng mà nói: “Tiền bối… Đa tạ người cứu ta một mạng.”
Thẩm Thạch đưa lưng về phía nàng, hừ một tiếng rồi nói: “Sáng nay ta đã tha cho người một mạng rồi, vì sao còn không nhanh chóng ly khai, đến giờ này còn ở nơi đây?”
Lăng Xuân Nê sau lưng hắn trầm mặc một lúc mới nói: “Ta, ta đem xác Hậu Viễn Vọng đi chôn nên mới làm chậm trễ thời gian.”
Thẩm Thạch khẽ giật mình, xoay người nhìn về phía Lăng Xuân Nê, nói: “Ngươi đem xác hắn đi chôn?”
Lăng Xuân Nê tay che ngực nhưng vẫn thản nhiên gật đầu, nói: “Đúng, ta sợ để thi thể hắn ở đó, vạn nhất bị người ta tìm được rồi báo với Hậu gia thì sẽ sinh ra nhiều rắc rối.”
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm nàng một hồi rồi nói: “ Nếu như lúc trước ngươi qua lại với hắn thì chẳng lẽ không có ai biết hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.